Nói chuyện với Song Mộc Lâm xong, Kỳ Meo mở những file tải xuống từ mục Tài nguyên. Lần trước nghe tới năm mươi, bây giờ tiếp tục. 
Năm mươi mốt, chất giọng rõ ràng không cùng một kiểu với cậu, không có giá trị tham khảo, đóng. 
Năm mươi hai,  thụ bị cưỡng bức, khóc như em bé mới đẻ, đóng. 
… 
Năm mươi sáu, tiếng quần áo ma sát, tiếng rên rỉ vang lên bên tai, mang theo tiếng nức nở, nhưng vẫn khiến người ta nghe ra sự hưởng thụ. “Ưm… a… a”. Thanh âm của thụ bén nhọn hơn theo tần suất ma sát, trộn cùng âm thanh trầm thấp của công, hai người phối hợp rất tốt, hơn nữa hậu kỳ xử lí rất khéo, ván giường lay động, phát ra âm thanh kẽo kẹt. 
Khương Tiểu Lạc cảm thấy đoạn H ngắn này phối rất tốt. 
Nghe được thanh âm của thụ, cậu nhớ lại lúc mình và Sở Thiếu Tự làm chuyện đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra mình đã phản ứng thế nào. Bởi vì cậu sợ đau, thần kinh rất căng thẳng. 
Hay là, thử đề nghị của Song Mộc Lâm xem ra, dù sao đã một tuần rồi không làm, cố gắng thử xem hiệu quả thế nào, biết đâu lại biến ngựa chết thành ngựa sống. 
Thấy đã tới giờ, Khương Tiểu Lạc tắm rửa trước, trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi cỡ lớn làm áo ngủ, nửa người dưới mặc quần lót nho nhỏ, lộ ra hai đùi. 
Thảm trên sàn mới được trải, Khương Tiểu Lạc đứng trên đó vận động chân, rèn luyện độ mềm dẻo, làm công tác chuẩn bị trước. 
Luyện tập tới khi đầy mồ hôi, cậu vào phòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-khon-em-muon-om-dui-anh/1504671/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.