Chương trước
Chương sau
Ngư Thiển chỉ vào kiệt tác của nàng cùng Trạc Xuyên, nói: “Hình chữ nhật này là rương tróc yêu A Xuyên cõng trên lưng, đương nhiên là đại diện cho A Xuyên, mà nằm phía trên là một con cá, hai người tuyết này chính là ta và A Xuyên, ý tứ là cá ở trong nước.”
Sư Thanh Y: “…”
Bái phục.
Trạc Xuyên cúi đầu cười, phỏng chừng cũng là cam tâm tình nguyện theo Ngư Thiển đắp một đôi ‘người tuyết’ như thế.
Bất quá cũng may Ngư Thiển lúc này thông minh, không giống như lúc trước, những lời riêng tư đại loại như ‘ta ở trong thân thể ngươi’ thốt ra, nếu không đầu của Trạc Xuyên hẳn là phải chúi xuống tuyết đi.
Lạc Thần ngưng mắt nhìn hai người tuyết của Ngư Thiển và Trạc Xuyên vài lần, đạm nhạt nói: “Khối tuyết này là đặt trên khối tuyết hình chữ nhật, nếu nói là trong nước chi bằng nói là trên mặt nước sẽ càng chuẩn xác?”
Sư Thanh Y: “…”
Việc này ngươi vì sao phải nghiêm túc như vậy.
Chỉ là trọng điểm trong việc này nghe ra thật không được tự nhiên.
Không biết vì sao, Sư Thanh Y luôn cảm thấy ‘cá ở trên nước’ và ‘cá ở trong nước’ đều có một loại hiệu quả như nhau, đều có thể khiến người ta nóng lỗ tai.
Ngư Thiển suy nghĩ một chút, nói với Lạc Thần: “Ngươi nói ngược lại có đạo lý, người tuyết nằm ở phía trên, xem ra quả thật không thể tính là trong nước, mà tính là cá trên mặt nước. Ta cũng thường xuyên nằm trên A Xuyên, nói là trên mặt nước, cũng vô cùng không sai, nhưng việc này nào có cố định, A Xuyên cũng thường nằm trên ta. Nhưng mặc kệ là ta nằm trên A Xuyên, hay là A Xuyên ở dưới, ta đều có thể ở trong thân thể A Xuyên, có lẽ nói là cá ở trong nước sẽ tương đối chuẩn xác. Đa tạ ngươi nhắc nhở, ta phải sửa đổi hai người tuyết này một chút.”
Trạc Xuyên: “…”
Sư Thanh Y: “…”
… Cái gì?
Nàng lúc này lại…. Lại nghe thấy những gì a?
Tuy nhiên trong lòng Sư Thanh Y đối với những lời nói của Ngư Thiển có một số điểm là vô cùng tán thành, giữa nàng và Lạc Thần cũng không phải cố định, ngươi tới ta đi, không phải nàng ở trên Lạc Thần, thì chính là Lạc Thần ở trên nàng.
Tình đến lúc nồng, hai người ngã vào trên giường, triền miên cùng một chỗ, nào còn có tâm tư đi phân biệt trên dưới, bất quá là tuân theo khát vọng trong lòng, làm ra cử chỉ mình mong muốn. Có lúc nàng muốn ở trên, có lúc lại đắm chìm ở dưới, có lúc nàng còn thích cùng Lạc Thần làm từ phía sau, hoặc là nằm nghiên, làm sao có thể nói chuẩn xác.
Nhưng trong lòng Sư Thanh Y có thể âm thầm nghĩ như vậy, cũng không có nghĩa là nàng có thể mặt không đổi sắc nghe Ngư Thiển nói ra miệng.
Giờ phút này, nàng muốn bao nhiêu khiếp sợ, liền có bấy nhiêu khiếp sợ.
Khuôn mặt Trạc Xuyên sắp nóng đến bốc hơi mà cúi đầu, bước nhanh đi đến trước mặt Ngư Thiển, bưng kín miệng Ngư Thiển, nhưng động tác trên tay vẫn rất ôn nhu.
Ngư Thiển chớp đôi mắt, nhìn Trạc Xuyên, ngoài miệng không nói, ánh mắt lại dường như đang hỏi: “Chuyện này cũng không thể nói sao?”
Trạc Xuyên hai má phiếm hồng, vô cùng gian nan mà gật đầu.
Ngư Thiển lại chớp đôi mắt, bày tỏ mình hiểu được, nàng sẽ không nói chuyện này nữa.
Trạc Xuyên lúc này mới thả tay xuống.
Ngư Thiển thấp giọng hỏi: “Là bởi vì những lời ta vừa nói, cũng là lời tư mật?”
“…Phải.” Trạc Xuyên trả lời một cách khó khăn.
Nếu là lời tư mật, vậy thì phải nói ở trong phòng, đây là kiến thức hôm nay Ngư Thiển học được. Lúc này đang ở bên ngoài, Ngư Thiển liền không hề nói nữa, mà chỉ đi đến bên cạnh hai ‘người tuyết’ do nàng đắp, dùng một cành cây đào một lỗ ở giữa khối tuyết hình chữ nhật.
“Ngư, ngươi làm gì?” Trạc Xuyên hỏi nàng.
Ngư Thiển cười nói: “Nếu là cá ở trong nước, ta phải đem khối tuyết tượng trưng cho rương tróc yêu này đào rỗng, để nó càng giống rương tróc yêu một ít, như thế mới có thể đặt khối tuyết hình cá đại diện cho ta vào trong.”
“Được, để ta giúp ngươi.” Trạc Xuyên mặc dù xấu hổ, nhưng cũng nhặt một cành cây vừa đào một lỗ ở giữa khối tuyết, vừa phối hợp Ngư Thiển.
Sư Thanh Y và Lạc Thần đứng ở bên cạnh các nàng, yên tĩnh nhìn các nàng, cũng bung dù che tuyết thay hai người các nàng.
Bả vai Sư Thanh Y kề sát bên vai Lạc Thần, tay lặng lẽ vươn vào trong hồ cừu của Lạc Thần, nắm tay Lạc Thần, ở trong lòng bàn tay nàng viết xuống mấy câu, cho nàng biết tình huống trên cổ tay của Ngư Thiển và Trạc Xuyên.
Chờ lúc cảm giác được Sư Thanh Y viết đến cổ tay của Trạc Xuyên, Lạc Thần nghiêng mặt nhìn Sư Thanh Y, đôi mắt thâm thúy cũng mang theo vài phần nhu nhuyễn.
Ngư Thiển và Trạc Xuyên đào ra một cái lỗ vô cùng rộng ở giữa khối tuyết hình chữ nhật, quả thật là càng giống như rương tróc yêu, Ngư Thiển vui mừng đem ‘con cá tuyết’ được tạo hình vụng về kia đặt vào bên trong, nàng lại đột phát nói: “Còn cần một cái cửa tủ nữa, mới xem như đại công cáo thành.”
Sư Thanh Y: “…”
Lạc Thần: “…”
Sư Thanh Y còn tưởng rằng bản thân nghe lầm, thần sắc vi diệu.
Ngư Thiển nói xong cửa tủ, cũng đột nhiên sững sốt.
Nàng có chút không rõ, vì sao nàng sẽ đột nhiên nói ra hai từ ‘cửa tủ’.
Nàng vốn muốn nói là ‘nắp rương’, nhưng cửa tủ từ này dường như tự động nảy lên trong đầu, hơn nữa đặt ở hoàn cảnh của các nàng, có vẻ vô cùng không phù hợp.
Hình như từ ngữ này có hàm ý khác, không hề thuộc về nơi này.
Vậy nàng rốt cuộc tại sao lại nói ra hai từ này?
Sư Thanh Y biết chỉ sợ cũng là trong tiềm thức Ngư Thiển đã nhận ra cái gì, nên chưa hề hé răng.
Trạc Xuyên cười nói: “Ngư, không phải cửa tủ, mà là nắp rương, đây cũng không phải là ngăn tủ.”
Thần sắc của Ngư Thiển có phần nghi hoặc, nhưng vẫn nói: “Phải, nói sai rồi nói sai rồi, ta vốn muốn nói là nắp rương.”
Nhưng trong lòng nàng luôn cảm thấy bản thân nói là cửa tủ, cũng không phải đang nói tủ quần áo bình thường, mà là có một loại hàm ý khác.
Hơn nữa hàm ý này còn là ai đó nói cho nàng biết.
Trong đầu nàng quang ảnh hoảng động, nhớ mang máng dường như là hai nữ tử y phục ngăn nắp đứng trước mặt nàng, một nữ tử trong số đó tiếu ý vũ mị, cùng nàng giải thích rốt cuộc như thế nào là cửa tủ, một nữ tử khác mặc dù thần sắc lãnh đạm tựa như cao lãnh chi hoa, nhưng trong mắt lại có vẻ mất tự nhiên, đứng ở một bên.
Ngoại trừ cửa tủ, nữ tử vũ mị còn giải thích với nàng như thế nào là xuất quỹ*.
*Xuất quỷ: ra khỏi tủ, ý ám chỉ người đồng tình công khai xu hướng giới tình của mình
Nhưng nàng nhất thời lại không nhớ nổi dung mạo của hai nữ tử kia, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh đèn lấp lóe trong bóng tối, nơi nơi đều là ánh đèn lay động. Có nam tử xướng ca theo tiếng nhạc, có vô số người nhiệt liệt hò reo, gọi tên nam tử đang ca hát, cái tên kia cũng mơ mơ hồ hồ, mơ hồ gọi là cái gì đó ‘Mộ’.
Chỉ là vì sao sẽ đột nhiên nhớ đến những việc này?
Hình như hồi ức bị thứ gì đó che lắp, Ngư Thiển nhất thời không nhớ nổi chi tiết, liền không cưỡng cầu nữa, mà chỉ tiếp tục đắp một khối tuyết, đè chặt nó, làm một cái nắp cho ‘rương tuyết’, sau đó đắp lên.
“Lúc này đúng là cá trong nước rồi.” Ngư Thiển thoả mãn vỗ vỗ hoa tuyết trên tay.
Trạc Xuyên đỏ mặt, nhìn nàng mỉm cười.
Ngư Thiển nhìn thấy người tuyết Sư Thanh Y và Lạc Thần đắp, đến gần tỉ mỉ quan sát chốc lát, nói: “Người tuyết của các ngươi, là có ý gì?”
Sư Thanh Y buồn cười nói: “Không có ý gì, chỉ là ta cùng với Lạc Thần đắp hai người tuyết mà thôi.”
Ngư Thiển hỏi: “Phần nào là Sư Sư đắp, phần nào là Lạc Thần đắp?”
Sư Thanh Y đi đến bên cạnh người tuyết, thuận miệng lên tiếng: “Đầu là Lạc Thần đắp, thân thể là ta đắp.”
Ngư Thiển nga một tiếng, nói: “Đầu nằm trên thân thể, ý tứ chính là Lạc Thần ở trên Sư Sư ngươi?”
Chân Sư Thanh Y thiếu chút nữa lảo đảo, tốt xấu ổn định thân thể: “…”
ư Ánh mắt Lạc Thần buông xuống không nói lời nào, bên môi ẩn có vài phần tiếu ý.
” Sao có thể nhìn người tuyết cho ra lý luận sai trái bực này?” Sư Thanh Y đứng trên tuyết, cả người lại khô nóng toát mồ hôi, lập tức phản bác.
Đều do vừa rồi Lạc Thần nói cái gì mà Ngư Thiển ở trên mặt nước, làm cho Ngư Thiển miệng vô ngăn cản, không ngờ còn nói cái gì mà Lạc Thần ở phía trên nàng, thật sự là… Thật sự là…
Ngư Thiển xưa nay quen nói những lời ngốc nghếch, nhưng rồi lại có lúc vô cùng giảo hoạt, phân không rõ nàng là thiên tính cho phép nên mới đơn thuần như vậy, hay là có vài phần xấu xa.
” Đây là lý luận sai trái sao, A Xuyên?” Ngư Thiển hỏi Trạc Xuyên.
Trạc Xuyên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Ta không biết.”
Sư Thanh Y: “…”
Sư Thanh Y quẫn bách không thôi, lặng lẽ chuyển mắt, liếc nhìn Lạc Thần một cái, thấp giọng nói: “Cũng do ngươi nói bậy.”
Lạc Thần vô cùng vô tội nói: “Vừa rồi ta chưa nói được mấy câu.”
Sư Thanh Y mới mặc kệ, dù sao thì Lạc Thần chính là người khởi xướng, nàng đứng trong tuyết gọi Lạc Thần: “… Đến đây.”
Lạc Thần bước chân mềm nhẹ đến bên cạnh nàng, nói: “Chuyện gì?”
Sư Thanh Y nhẹ giọng hừ một tiếng: “Ngươi cùng ta đắp người tuyết.”
“Được.” Lạc Thần nhàn nhạt đáp ứng, theo Sư Thanh Y cùng nhau ngồi xổm xuống, bắt đầu đắp người tuyết.
Sư Thanh Y đắp một khối tuyết, căng mặt nói: “Lần này ta phải đắp phần đầu, ngươi đắp phần thân cho ta.”
Đáy mắt Lạc Thần dâng lên vài phần tiếu ý, nói: “Được, ngươi ở trên.”
Sư Thanh Y: “…”
Nàng ấp úng nói: “Ta… Ta cũng không phải ý đó, ta chẳng qua là muốn đắp phần đầu mà thôi.”
“Được, dù sao thì đầu nằm trên thân thể, thiên kinh địa nghĩa.” Lạc Thần nói: “Ngươi muốn đắp thế nào, liền như thế nào.”
Sư Thanh Y thấy nàng miệng đầy hồ ngôn, mỗi câu mỗi chữ cất giấu thâm ý, thực sự không nói lại nàng, chỉ đành cúi đầu chuyên tâm đắp tuyết.
Đắp rồi lại đắp, Sư Thanh Y nhìn lớp tuyết dày trên mặt đất, nhớ đến ánh trăng trên bầu trời khi nhìn thông qua thuật Huyễn Đồng liền bất đồng so với nhìn bằng mắt thường, vậy tuyết phải chăng cũng sẽ bất đồng?
Sư Thanh Y nghĩ đến điểm này, liền đẩy lớp tuyết ra, vận dụng Huyễn Đồng, yên lặng quan sát.
Vừa nhìn, liền thấy giữa tuyết xuất hiện một đạo ấn ký hình tròn, giống như đường viền ngoại vi ánh trăng, xung quanh khảm một đường viền đỏ.
_______
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.