Chương trước
Chương sau
Triệu Nghiễn đáp: "Thần hạ còn chưa kịp bẩm báo việc này cho Tư Hàm đại nhân, gia phụ lần này chỉ muốn mời điện hạ giá lâm, thần hạ liền tới tìm điện hạ trước tiên, Tư Hàm đại nhân còn không biết."
Lạc Thần nghe đến đây, trầm ngâm không nói.
Triệu Nghiễn lại cúi đầu, nói: "Mới vừa rồi điện hạ đã nhắc nhở thần hạ, thần hạ đánh mất vũ bài, Tư Hàm đại nhân nếu thấy thần hạ không có vũ bài, sợ là sẽ không vui, thần hạ không dám đến tế điện yết kiến ngài ấy."
Lạc Thần ánh mắt lạnh lùng, khẽ nhìn Sư Thanh Y một cái.
Sư Thanh Y hiểu ý, ánh mắt nhìn Triệu Nghiễn, như có như không bắt đầu đánh giá, nhưng sắc mặt ngược lại vẫn nhất quán ôn hòa, nói: "Không quan trọng, hiện tại đã biết được việc này, ta sẽ thông báo cho cô cô, ngươi không cần phải đến tế điện nữa. Cô cô chắc chắn rất xem trọng chuyện vũ bài, trước khi vũ bài mới làm xong ngươi tốt nhất đừng chạm mặt cô cô."
"Vâng, đa tạ điện hạ." Triệu Nghiễn mặt lộ vẻ cảm kích, chuyển sang khom người hỏi: "Không biết điện hạ có nguyện ý giá lâm Triệu Mạch, gặp mặt gia phụ?"
Sư Thanh Y thấy ngữ khí của Triệu Nghiễn che giấu không được sự cấp thiết, hiển nhiên là hy vọng nàng tức khắc nhích người, trong lòng nhất thời suy xét.
Ngoài miệng nàng vẫn chưa trực tiếp đáp ứng, mà chỉ vòng vo, trấn an nói: "Triệu Tông thân là cao cấp thần quan, cánh bị thương, việc này quan hệ trọng đại, ta sẽ báo cho cô cô biết trước, cùng cô cô thương nghị, sau đó cùng cô cô đến Triệu Mạch. Cô cô chưởng quản đại sự ở Hoàng Đô, có cô cô đứng ra, ngươi có thể yên tâm, ta sẽ mau chóng cùng cô cô đến Triệu Mạch, đến lúc đó Triệu Tông có gì muốn thương lượng, chỉ cần nói với ta và cô cô là được rồi."
"Việc này...." Triệu Nghiễn khó xử.
Sư Thanh Y nói: "Thế nào, ngươi không tin tưởng cô cô? Cô cô không thể đi sao?"
Triệu Nghiễn nhất thời lo sợ không yên, vội nói: "Thần hạ không dám. Điện hạ cùng Tư Hàm đại nhân nếu đều có thể đích thân tới Triệu Mạch, quả thật là vô thượng vinh quang của Triệu gia ta, gia phụ nhất định cảm thấy an ủi trong lòng."
Sư Thanh Y ngữ khí ôn nhu nói: "Vậy ngươi trở về trước, báo cho Triệu Tông một tiếng, để hắn cố gắng dưỡng thương, đừng lo lắng gì cả, ta cùng với cô cô rất nhanh sẽ đến thăm hắn."
"...Vâng, điện hạ." Triệu Nghiễn chưa hề nói thêm cái gì, theo lệnh lui xuống.
Nhìn thấy thân ảnh của Triệu Nghiễn đi xa, Sư Thanh Y đứng giữa tuyết địa, thần sắc từ ôn hòa khi đối mặt Triệu Nghiễn đã biến thành ngưng trọng.
Nàng nhìn Lạc Thần, cẩn thận nói: "Luôn cảm thấy có chút cổ quái. Triệu Tông có hai nhi tử, trưởng tử trước kia cũng gặp qua nhiều lần, đó là Triệu Giác, bình thường theo Triệu Tông đến Hoàng Điện cùng ta nghị sự, có thể thấy được Triệu Tông coi trọng Triệu Giác. Về phần Triệu Nghiễn này, trước kia chưa từng nghe Triệu Tông cùng Triệu Giác nhắc đến."
Ngư Thiển ở bên nghe xong, hiếu kỳ nói: "Sư Sư, ngươi
là hoài nghi Triệu Nghiễn này kỳ thực cũng không phải là nhi tử của Triệu Tông, cũng không có người nào có tên này, hắn bất quá là đang giả truyền tin tức?"
Sư Thanh Y ngưng mi: "Vậy ngược lại cũng không phải. Triệu Tông quả thật có một thứ tử, chỉ là không cho người ngoài biết, mà tên họ của tộc nhân ta xưa nay đều được ghi vào gia phả, nhất là Triệu Tông lại là mạch chủ Triệu Mạch, như tử của hắn càng phải ghi chép. Nếu Triệu Nghiễn tên này là bịa đặt, rất dễ lộ sơ hở, đối phương không thể nào b iết ta có nắm rõ gia phả hay không, cho nên sẽ không mạo hiểm như vậy, trong tộc nhất định là có một người tên Triệu Nghiễn, hắn cũng không phải kẻ mạo danh, nhất định là nhi tử của Triệu Tông không thể nghi ngờ."
Nàng dừng một chút, tinh tế nói: "Hơn nữa hắn lần này đến đây, cũng không vì cái gì khác, mà chỉ muốn mời ta đến Triệu Mạch gặp mặt Triệu Tông. Triệu Tông cùng ta quen biết, đến lúc đó ta gặp Triệu Tông, chỉ cần hỏi Triệu Tông vài câu, tất cả chân tướng sẽ rõ ràng, nếu hắn mạo danh, đối với hắn không có nửa điểm chỗ tốt."
" Vậy nếu hắn quả thật là nhi tử của Triệu Tông, vì sao ngươi vẫn không tin hắn?" Ngư Thiển có chút nghi hoặc, lại nhìn về phía Lạc Thần: "Ngươi cũng không tin sao?"
"Phải." Lạc Thần lên tiếng, đạm nhạt nói: "Thanh Y lo lắng ở chỗ, Triệu Nghiễn tuy là nhi tử của Triệu Tông, nhưng Triệu Tông chưa từng nhắc đến, điều này chứng tỏ thái độ của Triệu Tông đối với hắn vô cùng mơ hồ. Một vị phụ thân, bình thường dẫn theo trưởng tử lộ diện, lại không đề cập đến thứ tử với người khác, dẫn đến thứ tử không ai biết đến, tất nhiên là có nguyên do, hoặc là xuất phát từ mục đích đặc biệt bảo vệ đối với thứ tử, hoặc là, Triệu Nghiễn ở trong lòng Triệu Tông không có địa vị gì. Bất quá từ cái tên Triệu Nghiễn cho thấy, nhất định là loại sau."
Sư Thanh Y tiếp lời, gật đầu nói: "Đúng là, Tông cùng Giác đều là ý chỉ mỹ ngọc, nhưng trong cái tên Triệu Nghiễn chưa hề mang ý chỉ về ngọc giống như phụ thân và huynh trưởng của hắn, mà lại dùng một chữ 'Nghiễn'. Nghiễn ám chỉ phúng điếu, ngụ ý vô cùng xui xẻo, người trong Triệu Mạch luôn lấy ngọc làm tên, nếu Triệu Tông thật sự coi trọng Triệu Nghiễn, làm sao lại ban cho hắn chữ nghiễn trong tên. Từ cái tên Triệu Nghiễn cho thấy, Triệu Tông nhất định là có chút căm ghét hắn. Mà Triệu Tông bây giờ bị thương đôi cánh, đại sự bậc này, vì sao không cho Triệu Giác đến đây bẩm báo, cũng có thể để thuộc hạ của hắn cũng là một thần quan ta từng gặp qua đến bẩm báo, vì sao lại phái Triệu Nghiễn mà hắn không thích đến, ta cảm thấy điểm này có chút kỳ hoặc, không phù hợp với phong cách của Triệu Tông."
Ngư Thiển bừng tỉnh đại ngộ, cảm thán nói: "Trên bờ các người đối với danh tính lại chú ý như vậy, từ trong tên còn có thể nhìn ra yêu thích không yêu thích, xem ra ta còn rất nhiều điều phải học, A Xuyên, ngươi phải chỉ dẫn ta nhiều một chút."
Trạc Xuyên thần sắc xấu hổ, nói: "Ngư, ta đối với danh tính thật sự hiểu biết rất ít, kém xa Sư Sư cùng Lạc Thần, nếu ngươi muốn tìm hiểu về hàm nghĩa trong danh tính, hay là xin các nàng chỉ giáo ngươi đi."
Tay Ngư Thiển vẫn giúp Trạc Xuyên che chở cây Mặc Quỷ Trường Tán, đến gần nàng một chút, cười nói: "Vậy cũng đúng, ngươi nhìn ngươi, trực tiếp liền gọi ta là Ngư."
Trạc Xuyên: "..."
Nàng cẩn cẩn dực dực, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không thích ta gọi ngươi như vậy sao?"
Ngư Thiển vô cùng trực tiếp, nói: "Sao có thể, ta rất thích. Ta biết ngươi gọi ta như vậy, cũng đã là tận lực rồi, dù sao ngươi cũng nghĩ không ra xưng hô nào cho đứng đắn, đặt tên là bản lĩnh tối cao, ta không muốn làm khó ngươi."
Trạc Xuyên: "..."
Sư Thanh Y ở bên cạnh nghe vậy, cúi đầu mỉm cười.
Ngư Thiển vẫn như vậy, vô tư vô lự giống như loài cá, trong lòng không có lo lắng, muốn nói cái gì liền nói cái đó.
Mặc dù Hán ngữ học có chút khổ cực, nhưng bình thường cũng có thể khiến người ta nghẹn không ra lời, hơn nữa Ngư Thiển còn không tự biết.
Ngư Thiển trừng mắt nhìn, nói với Trạc Xuyên: "Bất quá mẫu thân ngươi đặt cho ngươi cái t ên này ngược lại rất hay. Ta là cá, ngươi là sông, cá sống dưới nước, điều này chứng tỏ ta ở trong thân thể ngươi."
Trạc Xuyên: "..."
Sư Thanh Y: "..."
Nàng lại nhìn Lạc Thần một cái, dáng vẻ điềm nhiên như không, giả vờ như nghe không hiểu.
Lạc Thần cũng quan sát Sư Thanh Y, mặt không chút biểu tình.
Trạc Xuyên nói lắp, mặt đỏ tai hồng trộm nhìn Sư Thanh Y và Lạc Thần một chút, thấy hai người các nàng đều nhìn tuyết trắng xa xa, vội vàng nói khẽ với Ngư Thiển: "Ngư, cái gì là...ở bên trong ngươi những lời này, sau này ngươi đừng nói nữa."
Ngư Thiển vô cùng nghi hoặc: "Vì sao ngươi có thể nói, ta lại không thể nói?"
Trạc Xuyên vội nói: "Ta nói khi nào?"
Ngư Thiển vẻ mặt vô tội: "Đêm qua ngươi rõ ràng nói ở bên tai ta, ngón tay ta ở trong thân thể ngươi, ngươi vô cùng thoải mái, muốn ta ở bên trong ngươi lâu một chút, ta muốn rút ra, ngươi còn ấn lấy tay ta không muốn buông. Ngươi rõ ràng rất thích ta ở trong thân thể ngươi, dĩ nhiên, ta cũng thích ngươi ở trong thân thể ta."
Sư Thanh Y: "..."
Nàng khó tin, giữa ban ngày lại có thể nghe thấy những chuyện này.
Trạc Xuyên: "..."
Trạc Xuyên bị hù dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vội vã quay đầu nhìn lại.
Để tránh Trạc Xuyên phải chui xuống dưới tuyết, Sư Thanh Y lúc này giả vờ như mình không nghe thấy, nàng mỉm cười nhìn Lạc Thần, nói: "Tuyết sắp rơi rồi, chúng ta quay về hoàng điện đi."
"Được." Lạc Thần nhẹ giọng đáp.
Hai người chân đạp tuyết trắng, mỗi người trong lòng tự hiểu lấy, đi về phía hoàng điện, lưu lại hai hàng dấu chân trên tuyết.
Trạc Xuyên càng nói càng nhỏ: "Ngư, ý của ta là muốn ngươi đừng nói ở bên ngoài, còn kia là....kia là lời riêng tư, hai người chúng ta nói với nhau là được rồi."
" Cái gì gọi là lời riêng tư?" Ngư Thiển học Hán ngữ không bao lâu, lúc này có thật không thật sự không hiểu.
Trạc Xuyên không biết làm sao cùng nàng giải thích, gấp đến độ muốn vò đầu bứt tai. Nhưng trong tay nàng cầm Mặc Quỷ Trường Tán, lại không rãnh tay, nên chỉ có thể ở tại chỗ lo lắng suông.
" A Xuyên, ngươi mau đi a." Ngư Thiển thấy Lạc Thần và Sư Thanh Y đi ở phía trước, vội vàng hối thúc.
Trạc Xuyên chỉ đành kiên trì theo Ngư Thiển đi về phía trước.
Rất nhanh Ngư Thiển liền vượt qua Sư Thanh Y cùng Lạc Thần.
Trước kia nếu như nàng có nghi vấn, Trạc Xuyên không có mặt, nàng sẽ hỏi Sư Thanh Y và Lạc Thần, lúc này vừa đi vừa hỏi: "Ta có một vấn đề mới, muốn thỉnh giáo hai người các ngươi."
Sư Thanh Y từng kiên trì cùng Ngư Thiển giải thích không ít vấn đề khiến người ta không biết nên khóc hay cười, cười nói: "Ngươi có vấn đề gì?"
Ngư Thiển nói: "A Xuyên mới vừa nói đó là lời riêng tư, nhưng ta không biết như thế nào là lời riêng tư, bản thân A Xuyên cũng nói không rõ, các ngươi hiểu được sao?"
Sư Thanh Y: "..."
Trạc Xuyên: "..."
Lạc Thần nghiêm mặt, giải thích: "Lời riêng tư, đó là lời nói ở trong phòng."
" Đó là chỉ có thể nói ở trong phòng, ở bên ngoài không thể nói, đúng không?" Ngư Thiển hiếu học nói: "Vậy vừa rồi ta ở bên ngoài nói lời riêng tư, là sai, phải trở về phòng mới có thể nói."
"Phải." Lạc Thần gật đầu.
"Vậy chúng ta mau quay về hoàng điện đi, hoàng điện có nhiều gian phòng." Ngư Thiển hân hoan nói: "Đến lúc đó bốn người chúng ta có thể nói lời riêng tư rồi."
Sư Thanh Y: "..."
Trạc Xuyên: "..."
Lạc Thần nghiêm trang, uyển chuyển nói: "Nếu là bốn người chúng ta, liền không thể nói. Lời riêng tư, chỉ có thể là ngươi cùng Trạc Xuyên hai người ở trong phòng nói, hoặc ta cùng với Thanh Y hai người ở trong phòng nói."
Gương mặt Sư Thanh Y phiếm hồng, trong lòng hy vọng Lạc Thần đừng giải thích nữa, hơn nữa giải thích thì giải thích, làm gì phải kéo nàng vào.
Ngư Thiển cẩn thận suy nghĩ những lời Lạc Thần nói, kết hợp với vẻ mặt xấu hổ không dám gặp người của Sư Thanh Y cùng Trạc Xuyên lúc này, đại để cũng hiểu được, nói: "Nếu là giải thích như vậy, ta hiểu được, lời riêng tư chính là người hữu tình ở trong phòng làm việc cá nước thân mật mới có thể nói, đúng không?"
Bước chân của Sư Thanh Y lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống tuyết: "..."
Lạc Thần bất động thanh sắc mà đưa tay ra, đỡ lấy thắt lưng của nàng, để tránh nàng bị ngã.
Trạc Xuyên mặc dù bị một phen ngôn ngữ của Ngư Thiển dọa đến run rẩy, cũng không dám lảo đảo bước chân, bởi vì trong tay nàng vẫn đang cầm Mặc Quỷ Trường Tán, nếu là bản thân nàng bị ngã thì không sao, nhưng cũng không thể để Mặc Quỷ Trường Tán quý hiếm trong tay bị ngã hỏng.
Nàng không có tiền, không bồi thường nổi.
Ngư Thiển thấy ba người thần sắc khác nhau, có chút kỳ lạ nói: "Ta nói gì sai sao?"
"... Không có." Trên mặt Sư Thanh Y miễn cưỡng duy trì tiếu ý mềm nhẹ như gió xuân.
Trong lòng lại nói, rốt cuộc là ai dạy Ngư Thiển cụm từ cá nước thân mật, trước khi Ngư Thiển học Hán ngữ, tất nhiên là không biết từ này.
Trạc Xuyên là một người thành thật, nhìn thần sắc xấu hổ của Trạc Xuyên lúc này, nhất định sẽ không phải là Trạc Xuyên dạy.
Sư Thanh Y liếc nhìn Lạc Thần một cái, thấp giọng nói: "Ngươi?"
"Ta?" Mặc dù Sư Thanh Y chỉ hỏi một chữ, nhưng Lạc Thần cũng hiểu được ý tứ của Sư Thanh Y, vô cùng nghiêm túc nói: "Không phải."
Sư Thanh Y nghĩ lại, cũng đúng, Lạc Thần tuy rằng bụng dạ đen tối, nhưng ngôn từ của nàng đều cực kỳ uyển chuyển, bình thường đều phải khom lách mười tám vòng, khiến nàng đầu óc choáng váng. Lạc Thần nhất định sẽ không trực tiếp biểu đạt bằng từ cá nước thân mật này, mà sẽ hàm súc hơn, so với nói trực tiếp càng có thể muốn mệnh của Sư Thanh Y.
Vậy rốt cuộc Ngư Thiển học từ chỗ nào?
Sư Thanh Y không nghĩ ra, chỉ đành hỏi: "Ngư Thiển, ngươi nói cá nước... Cá nước gì gì đó, là từ chỗ nào học được?"
Nàng thực sự nói không nên lời.
Ngư Thiển lại nói: "Sư Sư, vì sao ngươi lại nói lắp? Ngươi cùng Lạc Thần thường thường cá nước thân mật, lại không biết từ này sao?"
Sư Thanh Y: "..."
Hiện tại nàng chỉ muốn chui vào trong tuyết.
Lạc Thần căng mặt, lỗ tai ửng đỏ, nàng vén vài sợi tóc bên tai, nói: " Ngư Thiển, có vài lời, không cần phải nói ra."
Ngư Thiển nói: "Người hữu tình làm việc cá nước thân mật, thiên kinh địa nghĩa, có thể làm, tại sao không thể nói?"
Trạc Xuyên mặt đỏ tai hồng, cúi đầu không dám lên tiếng, chỉ sợ nói nhiều sai nhiều.
"Hay là ta nói sai gì rồi?" Ngư Thiển vội hỏi.
"Chưa hề nói sai." Lạc Thần nói: "Là ngươi kiến giải độc đáo."
_________
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cái từ này cá thiển ở phía trước"Quấy rầy" Cái kia chương cũng đã nói, cùng nơi này là hô ứng
Mặt khác chương sau sẽ hơi chút liên quan đến một điểm cùng Côn Luân có quan hệ chi tiết nhỏ, còn có Lạc cùng sư trước kia ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại một ít đề cập, chứng kiến cũng không nên cảm thấy kỳ quái, cảm giác mình như thế nào chưa có xem, chưa có xem bình thường, bởi vì này chút ít là cổ đại quyển sách về sau sẽ ghi đến, cổ đại ta còn đang tiếp tục còn tiếp, đến lúc đó mọi người sẽ ở cổ đại quyển sách ở bên trong chứng kiến kỹ càng
Nhiều hơn chấm điểm nhắn lại ba ba ~
________
Bên cổ đại vẫn đang được Quân viết tiếp tầm 100 chương nữa, mời mn vào trang mình đọc ủng hộ. Tks:D
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.