Chương trước
Chương sau
*(Theo bản chỉnh sửa trên Tấn Giang, đây là chương 424).
- ------------------------
Sư Thanh Y thấy Lạc Thần đáp ứng rồi, lông mày giãn ra, đôi mắt cười híp lại vô cùng rạng rỡ, tựa như có điểm điểm ánh sao ngưng tụ.
Khi đôi mắt nàng hồng, bên trong ngậm lấy đều là lệ khí lãnh liệt, mà giống như thời khắc này nổi lên một tia nhu hòa ấm áp, thực sự vô cùng quý giá.
Cảm giác đong đưa say làm nàng nhất thời tan đi gánh nặng bấy lâu đeo trên lưng, thời khắc này, nàng là tự tại, như một cô gái bình thường đơn thuần, trong mắt ý cười như rót đầy mật đường.
Mật đường hòa với hương rượu thơm ngát, chính là hương vị của rượu hoa quế, ngọt ngào say lòng người.
"...... Lạc Thần." Sư Thanh Y trong lòng thỏa mãn, cũng không ủy khuất nữa, nàng nhẹ nhàng nhìn sang, trong miệng khẽ gọi tên người yêu của mình.
"Ân?" Lạc Thần nguyên bản có chút gò bó căng thẳng, thấy Sư Thanh Y ném đi xe đạp, ở kia cười híp mắt nhìn nàng, nàng liền đến gần mấy bước, chuẩn bị đỡ lấy nàng ấy.
Dáng vẻ này không cần phải nói, khẳng định đã mười phần say. Lời nói ra cũng rất hàm hồ.
"Chị thật tốt." Sư Thanh Y nhìn chằm chằm Lạc Thần, không hề chớp mắt. Thấy Lạc Thần đã tiến đến, nàng liền không chút do dự duỗi hai tay ra, vừa vặn đem người ôm một cái đầy cõi lòng.
Men rượu làm nàng cả người như bị đốt nóng, vừa dán lấy thân thể lành lạnh của Lạc Thần, nàng liền dễ chịu cực kỳ, gương mặt cọ đến trên cổ Lạc Thần, nỉ non nói: "Em rất thích chị."
Lạc Thần bất ngờ bị Sư Thanh Y ôm lên, người kia tuy say rượu nhưng hai cánh tay ôm nàng rất vững vàng, đôi tay mềm mại nóng rực quấn lấy eo của nàng, đem nàng nâng lên một chút.
Lạc Thần cũng tùy ý Sư Thanh Y nháo, trong mắt mang theo một tia vui vẻ: "Chị đáp ứng theo em học xe đạp, em liền cao hứng đến vậy sao?"
"...... Mới không phải." Sư Thanh Y lập tức hừ hừ.
"Vậy thì tại sao?"
"Không...... Không tại sao hết." Sư Thanh Y đôi môi cọ tới cọ lui ở trên cổ Lạc Thần, khiến Lạc Thần có chút ngứa.
"Không tin, nhất định phải có lý do."
Bị nàng hỏi đến cùng, Sư Thanh Y nương theo men rượu, lẽ thẳng khí hùng: "Chỉ là em đặc biệt... đặc biệt yêu thích chị."
Đại khái Sư Thanh Y hiếm khi bày tỏ thẳng thắn như vậy, Lạc Thần nghe được, trong đôi mắt ý cười dần sâu.
Bình thường Sư Thanh Y đều nội liễm, những tình thoại cực nóng cùng quyến luyến giữa hai người yêu nhau, nàng cũng không nhiều nói với Lạc Thần, hiện tại bị cơn say làm choáng váng đầu óc, những lời tận đáy lòng cứ thế tuôn ra. Thậm chí cũng không phân biệt ngữ cảnh trước sau, một giây trước nàng còn khổ sở vì Lạc Thần không chịu cưỡi xe đạp, mà một giây sau, nàng lại nói yêu thích, rất yêu thích nàng ấy.
Nàng mỗi thời mỗi khắc, đều rất yêu, rất yêu Lạc Thần.
Yêu thương ở trong lòng lấp kín, vượt qua thế sự xoay vần.
Nhưng có thể như vậy vô câu vô thúc không hề lo lắng, bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho Lạc Thần biết, nàng thật thích nàng ấy, thời khắc như vậy, thật tốt bao nhiêu.
Lạc Thần nhẹ hôn lên mái tóc Sư Thanh Y, ngửi ngửi nàng hương thơm, ôn nhu đáp: "Chị cũng vậy."
"...... Cũng vậy là sao?" Sư Thanh Y lại nâng nàng lên một chút, bước chân lảo đảo mà xoay một vòng, mơ hồ hỏi nàng.
Lạc Thần trầm mặc chốc lát, vành tai đã bắt đầu ửng đỏ.
"...... Chị nói đi nha?" Sư Thanh Y đưa tay đem dây cột tóc của Lạc Thần để lên môi hôn hôn, lại thúc giục nàng trả lời.
Một điểm ửng hồng dọc theo vành tai trắng nõn của Lạc Thần lan sang, thoáng chốc đã rơi vào trên má. Lạc Thần có chút câu nệ nhẹ giọng nói: "Chính là giống như em."
"Giống như em... là sao?" Sư Thanh Y chính là muốn hỏi đến cùng.
Lạc Thần đôi tay ôm nàng có chút giật giật, vẫn cứ lặng im.
Sư Thanh Y đem nàng ôm sát xuống, nhìn sâu vào đôi mắt nàng: "Chị vì sao không trực tiếp nói cho em biết chứ?"
Đôi mắt nàng như ngậm lấy sương mù, ủy khuất mà liếc Lạc Thần, dù là ai nhìn đến nàng giờ khắc này, cũng sẽ nhịn không được trong lòng mềm nhũn.
Lạc Thần như rơi vào trong ánh mắt của nàng, môi mỏng hơi mấp máy, muốn nói lại thôi.
Sư Thanh Y một lần nữa cúi đầu xuống, ngậm lấy không buông dây cột tóc, lại cắn đến trên vai Lạc Thần, thỏa mãn cực kỳ, nói: "Em muốn.... muốn chị nói cho em biết."
Nàng yêu cực kỳ dây cột tóc này, nàng cũng yêu cực kỳ chủ nhân của nó, nàng muốn đem dây cột tóc này phủng lấy, cũng muốn đem nữ nhân trước mặt phủng ở trong tay, đặt ở trong lòng.
Đối với nàng mà nói, hết thảy những chuyện đã từng trải qua trong quá khứ, theo năm tháng dài dằng dặc, triều đại biến thiên, tựa như từng mảng băng tuyết óng ánh, giờ đây tan chảy, tất cả ký ức đã trở về bên nàng.
Tất cả đau khổ đều đã sớm bị thời gian vùi lấp, nàng rốt cục có lại được ánh sáng năm xưa, từng một lần đánh mất, giờ đây nàng lại được ôm trong tay nữ nhân nàng yêu nhất, vĩnh viễn không bao giờ chia cách nữa.
"Em muốn, muốn nghe chị nói." Tuy rằng nàng cũng không ý thức được mình đang nói cái gì, nhưng trong thanh âm của nàng đã bắt đầu mang theo tia nghẹn ngào.
Lạc Thần lập tức phát hiện nàng khác thường, càng cảm giác được Sư Thanh Y đối với dây cột tóc của mình quấn quýt si mê, nghĩ tới điều gì, hai cánh tay ôm nàng liền thêm siết chặt.
Lạc Thần dán vào bên tai Sư Thanh Y, nỉ non nói:
"Chị thích em."
"Yêu em."
"Vĩnh viễn sẽ không rời đi em."
Tiếng nói của nàng càng ngày càng run rẩy, Sư Thanh Y say rồi, nghe đến mơ mơ hồ hồ, chỉ biết là Lạc Thần đang nói yêu nàng, để nàng từ trong ra ngoài đều thỏa mãn đến muốn bay lên. Nàng cảm giác như được một đám mây nâng lên cao, còn mang theo hương rượu.
Lạc Thần luôn đem tình cảm ẩn vào từng cái giơ tay nhấc chân, trong từng hành động tỉ mỉ chăm sóc nàng, lời nói ra luôn lượn quanh như đánh thái cực, đem tình yêu giấu kín ở phía sau gương mặt tĩnh nhiên không gợn sóng kia, chôn sâu dưới đáy hồ.
Nhưng hiện tại, Lạc Thần cư nhiên liên tiếp nói với nàng ba câu.
Sư Thanh Y nở nụ cười, nước mắt nóng bỏng thốt nhiên rơi xuống, thấm ướt mấy sợi tóc dài của Lạc Thần.
"Em rất vui vẻ." Nàng nói, lại mờ mịt lau nước mắt của mình, "Rõ ràng trước mắt hạnh phúc như vậy, nhưng trong lòng em vẫn đau đến khóc lên, em cũng không biết tại sao."
Thật ra là nàng biết đấy, chỉ là không cách nào lý giải. Cái cảm giác mất mà lại được này, không lời nào có thể diễn tả được. Đau khổ tích theo năm dài tháng rộng, đã muốn quên đi, nhưng nơi sâu nhất đáy lòng vẫn ghi khắc.
Lạc Thần dĩ nhiên có thể hiểu thấu tâm tình nàng, nhân lúc nàng say đến đứng không vững, liền trở tay đem nàng ôm lên, ôm đến trên bàn đá. Mấy quân cờ vây theo đó rơi xuống nền đất, trắng cùng đen hỗn tạp cùng một chỗ. Lạc Thần lúc này mới nới lỏng ra ôm ấp, đoan chính nhìn Sư Thanh Y.
Trên mi mắt Sư Thanh Y còn mang theo nước mắt, Lạc Thần duỗi ngón tay tới, thay nàng lau đi rồi.
Sư Thanh Y ngoan ngoãn ngồi trên bàn, ngưỡng mặt lên, tùy ý Lạc Thần lau cho mình.
"Ngoan, không khóc. Em say rồi, uống rất nhiều rượu." Lạc Thần đôi mắt đã phủ đầy sương, cố nghiêm túc nói: "Rượu từ trong mắt em chảy ra thôi."
Sư Thanh Y là thật say rồi, muốn trêu nàng rất dễ dàng, muốn nàng làm gì, nàng cũng sẽ thuận theo.
Chờ nàng tỉnh rồi, cũng nhớ không rõ.
"...... Em không tin." Sư Thanh Y thân thể lay động: "Rượu làm sao sẽ từ trong đôi mắt chảy ra."
"Em nếm thử." Lạc Thần trước đó đã âm thầm dùng ngón tay điểm vào ly rượu trên bàn, lúc này liền đưa đến bên môi Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y thoáng nghiêng đầu, hoang mang mà nhìn ngón tay của nàng. Sau một chốc, nguyên bản liền say đỏ mặt, càng quỷ dị mà hồng thấu lên.
Ánh mắt của nàng liếc nhìn Lạc Thần một chút: "Chị...... Chị làm cái gì?"
Lạc Thần nói: "Em nếm thử, nước mắt của em."
Sư Thanh Y duỗi ra đầu lưỡi, khẽ liếm lấy đầu ngón tay Lạc Thần. Lạc Thần đứng bất động, ngón tay bị đầu lưỡi của nàng quét qua, khẽ run lên một chút. Sư Thanh Y nếm rồi lại nếm, vẻ mặt mê man.
"Nhưng là mùi rượu?" Lạc Thần hỏi nàng.
"...... Ừ." Sư Thanh Y xác nhận xong, gật gật đầu.
"Vừa rồi em cũng nhìn thấy, từ trong mắt em chảy xuống, kia là vị rượu." Lạc Thần chăm chú nhìn nàng, khóe môi như có như không mỉm cười.
Sư Thanh Y nhíu mày, nửa tin nửa ngờ. Nàng chính là không tin đấy, nhưng nàng lại nghĩ không ra vị rượu này là từ đâu tới. Thâm tâm nàng tín nhiệm Lạc Thần, nên không tin cũng dần dần tin, thần trí nàng lại không được tỉnh táo, logic gì cũng ném qua sau đầu.
Bị men say chiếm lấy tâm trí, nàng cảm giác mình sắp chìm xuống biển, thân thể cũng bắt đầu bồng bềnh trôi nổi.
Nàng nghĩ mãi không ra, có chút nghi hoặc mà liếc nhìn ngón tay Lạc Thần, liền không chút do dự bắt lấy, ngậm vào trong miệng, lần thứ hai nếm thử tư vị.
Vừa rồi chút rượu đã được nàng liếm sạch, hiện tại còn dư lại, cũng chỉ có da thịt ấm áp cùng nhẵn nhụi. Hương vị quen thuộc, như khắc vào trong xương tủy, lại giống như đầu độc nàng. Vừa ngậm lấy đầu ngón tay Lạc Thần, trong nháy mắt đáy lòng nàng dâng lên cuồn cuộn rung động.
Lạc Thần cũng không kịp rút tay về, Sư Thanh Y một bên giữ chặt, không cho nàng động, vừa ngậm ngón tay nàng, vừa ngẩng mặt chăm chú nhìn nàng.
Thời gian phảng phất vào thời khắc này bất động, quang ảnh đèn lồng phủ lên trên người Lạc Thần, để nàng toàn thân đường nét trong sáng trong tối ẩn hiện chập trùng.
Lạc Thần thu ngón tay về, miễn cưỡng bình phục lại tâm tình, lúc này mới chậm rãi nói: "Em đã tin chưa? Hiện tại nên sớm về phòng nghỉ ngơi, em say rồi."
"Chị muốn đem em về phòng? Chính là không muốn cùng em làm chuyện kia có đúng không?" Sư Thanh Y có chút cảnh giác lên, "Kỳ thực chị không muốn theo em học cưỡi xe đạp."
Lạc Thần sắc mặt đông cứng, đi vòng nửa ngày, còn tưởng rằng đối phương sẽ quên đi chuyện này, kết quả lại bị nàng ấy lần nữa nhấc lên, có thể thấy được Sư Thanh Y đối với chuyện này, chính là nhớ mãi không quên.
"Không phải như vậy." Lạc Thần thở dài, biết mình lại tránh không khỏi, chỉ có thể phối hợp nàng: "Chị bây giờ liền học, mời tiên sinh chỉ giáo."
Sư Thanh Y nhướng mày, thực sự đắc ý, liền đứng dậy lôi kéo Lạc Thần đến bên xe đạp, nói: "Tốt lắm, chị lên đi."
Lạc Thần rũ mắt, nhìn chằm chằm yên xe đạp một lát, tựa như lâm đại địch. Qua một lúc, nàng giống như nhận mệnh, đi tới một tay đỡ ở tay lái, đem chiếc xe nguyên bản xiêu vẹo dựng thẳng lên. Nàng một cái nhấc chân, liền ngồi ở trên xe đạp rồi.
Sư Thanh Y đầy cõi lòng mừng rỡ, nói tiếp: "Sau đó đạp lên."
Lạc Thần: "......"
Nàng có chút căng thẳng, một chân chống đất làm điểm tựa, một chân nhẹ nhàng đặt ở trên bàn đạp. Một nữ tử phong thái xuất trần, dù là lúc đạp xe đạp cũng thật đoan trang, vừa nhìn đến chính là cảnh đẹp ý vui.
Bất quá nửa ngày trôi qua, cũng không thấy nàng làm hành động gì khác. Xe vẫn đứng bất động tại chỗ.
Sư Thanh Y đi tới bên cạnh, hai tay vịn lấy chỗ ngồi sau xe, nghiêm túc nói: "Em giúp chị đỡ, chị chỉ cần đạp thôi, yên tâm sẽ không ngã đâu, em nhất định bảo vệ tốt chị."
Lạc Thần quay đầu lại, sâu kín nhìn nàng: "Đây là động tác nguy hiểm gì, cần phải bảo vệ?"
Sư Thanh Y lần này mới mặc kệ, nhíu mày nói: "Chính là em phải bảo vệ chị."
- ----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
1. Các chương tiếp theo đều là sinh hoạt hằng ngày của các nàng.
2. Cổ đại còn có nhiều nội dung chưa viết xong, ta tiếp tục viết, cho nên gỡ bỏ "đã hoàn thành", đổi thành "đang tiếp diễn." Sẽ không kết thúc ở 273 chương.
3. Sẽ cần nhiều thời gian để hoàn thành cả hai bộ hiện đại và cổ đại, ta đã viết nhanh mười năm, khả năng còn muốn hơn mười năm nữa.
———————-
P/S: Các bạn cần bản tiếng Trung, có thể để lại email, mình sẽ gửi cho ^^~
————————-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.