Chương trước
Chương sau
Loại tình huống này cũng không thường gặp, Sư Thanh Y chăm chú nhìn vành tai phiếm hồng của Lạc Thần không chuyển mắt.
Lạc Thần đã nhận ra, nàng vốn dĩ là ôm thắt lưng Sư Thanh Y, lập tức dành ra một tay, bình tĩnh kéo một lũ tóc xuống che đi lỗ tai, lúc này mới một lần nữa dùng hai tay ôm Sư Thanh Y.
"Vì sao phải che tai lại?" Sư Thanh Y nén cười, nói: "Lẽ nào lỗ tai rất lạnh?"
Lạc Thần ánh mắt buông xuống, chỉ là mím môi, không nói.
Sư Thanh Y chỉ cảm thấy dáng vẻ tĩnh lặng này của nàng thật sự là quá ngoan rồi, nàng càng không lên tiếng ngược lại càng cảm thấy nàng có một loại khả ái, Sư Thanh Y lại càng muốn trêu chọc nàng, nói: "Em có chút không hiểu, vừa rồi em thấy lỗ tai chị đỏ lên, hẳn là vì nóng mà đỏ đi, lại thế nào sẽ lạnh?"
Nàng chuyển trọng tâm: "Lẽ nào vừa rồi là em nhìn lầm rồi? Xem ra cẩn tỉ mỉ kiểm tra."
Nói xong, muốn đưa tay đẩy ra sợ tóc bên tai Lạc Thần.
Lạc Thần nói: "... Hồ đồ."
Thật ra Sư Thanh Y cũng không phải thực sự muốn vén tóc ra, chỉ là muốn đùa nàng, nhìn phản ứng của nàng. Nghe nàng vừa nói như thế, tay lại thu về, đáy mắt đều là tiếu ý.
Lạc Thần lúc này mới nâng ánh mắt nhìn nàng, nói: "Bất quá chị có thể để tùy ý em hồ đồ như vậy."
Sư Thanh Y ngẩn người, nhận ra vài phần sủng nịch trong ngôn ngữ.
"Nhưng phải trả lại." Lạc Thần bổ sung.
Sư Thanh Y: "..."
"Mỗi một lần hồ đồ, đều phải trả lại." Lạc Thần thần sắc chính kinh: "Vừa rồi đã hồ đồ một lần rồi."
Sư Thanh Y vội vàng nói: "Không cần tính toán rõ ràng như thế đi?"
"Không phải em thường xuyên nói chị lòng dạ hẹp hòi sao?" Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng một cái: "Không tính toán rõ ràng một chút, làm sao có thể chứng tỏ em nói đúng?"
Sư Thanh Y bị nàng nghẹn lời, giọng nói thấp đi: "... Vậy muốn trả thế nào?"
"Lúc phải trả, em tự nhiên sẽ biết." Lạc Thần nói: "Nhưng có thể sau này mới trả. Chị sẽ giúp em nhớ kỹ, ghi vào trong sổ."
Sư Thanh Y đại khái có thể đoán được là muốn trả thế nào rồi, bên tai không khỏi trở nên nóng hổi, ướt át hồng nhuận.
Lạc Thần đánh giá nàng: "Em cũng muốn che lỗ tai lại sao?"
"Chị... tai chị cũng đỏ, hơn nữa rõ ràng hơn so với em." Sư Thanh Y mạnh miệng nói: "Chị đây là người đi năm mươi bước cười người đi một trăm bước."
Đôi môi mỏng của Lạc Thần khẽ động, mới vừa muốn nói gì đó, Sư Thanh Y lại ngăn chặn nàng: "Em biết chị muốn nói cái gì."
" Vậy em nói xem?"
Trong mắt Sư Thanh Y ngậm vài phần giảo hoạt: "Chị vừa rồi là muốn nói, chị lại không nhìn thấy lỗ tai của mình, làm thế nào biết loại so sánh này có đúng hay không, có phải không?"
Lạc Thần gật đầu.
"Em đoán, nhưng em có thể chứng minh." Nàng buông Lạc Thần ra, đứng dậy đi lấy một cái gương trở về.
Lạc Thần vừa nhìn động tác này của nàng, trong nháy mắt đã biết ý định của nàng, đứng lên muốn trốn tránh. Sư Thanh Y một tay bắt lấy vai nàng, không cho nàng cử động, tay kia vươn ra, vén mái tóc của Lạc Thần lên, lại cầm cái gương chiếu lỗ tai của Lạc Thần, nói: "Chính chị xem."
Lạc Thần nghiêng mắt.
Sư Thanh Y nghẹn cười nói: "Chị xem đi, tự mình so sánh."
"Chị không xem." Lạc Thần rầu rĩ nói.
Sư Thanh Y lay động cái gương: "Dường như trở nên đỏ hơn rồi."
Lạc Thần đoạt lấy cái gương từ trong tay nàng: "Hồ đồ, đã hai lần."
Sư Thanh Y: "..."
Đem cái gương thả lại chỗ cũ, hai người đi xuống lầu ăn cơm. Trên bàn đã có không ít món ăn, chỉ là quá nhiều người, món ăn Thiên Thiên làm còn chưa đủ, hai người đi vào bếp tiếp tục chuẩn bị.
Sư Thanh Y đứng trước cửa phòng bếp quay đầu lại nhìn Nhất Thủy, hắn đã thay đổi một bộ quần áo khác, chỉ là mới đến, hắn nhìn qua cả người không được tự nhiên, một mình lui ở trong góc, Sư Thanh Y liền gọi hắn một tiếng: "Nhất Thủy."
Nhất Thủy đang ngẩn người, sợ đến thiếu chút nữa bật dậy, cho rằng nàng có chuyện gì quan trọng muốn căn dặn, lập tức cảnh giác nói: "Cái...Cái gì?"
Sư Thanh Y hỏi hắn: "Cậu thích ăn món gì?"
Nhất Thủy ngẩn người, sau đó báo ra tên một món ăn, Sư Thanh Y gật đầu, vào nhà bếp.
Một đoạn thời gian qua đi, bữa trưa chuẩn bị thỏa đáng, mọi người lần lượt ngồi xuống, Nhất Thủy đứng yên bất động, Trường Sinh đặc biệt dọn cái ghế cho hắn, khách khí nói: "Ngồi đi."
Nhất Thủy ngồi xuống, nhìn một bàn đầy thức ăn, bên trong có một món là lúc nãy hắn nói với Sư Thanh Y, hắn không nghĩ Sư Thanh Y chuẩn bị cho hắn thật sự chuẩn bị cho hắn món hắn thích, còn đặt ở trước mặt hắn, không khỏi ngây ngẩn
"Cậu thế nào không ăn?" Trường Sinh cười hỏi hắn.
Nhất Thủy khó khăn nói: "... Ăn, ăn."
Hắn gắp một miếng đến nếm thử, thầm cảm thán ăn quá ngon, câu thúc trước đó dần dần giảm bớt, bắt đầu tự nhiên dùng cơm.
Lúc Trường Sinh gắp thức ăn nhìn Sư Thanh Y một cái, lo lắng nói: "A Cẩn, môi em tại sao lại bị thương? Có một vết rách."
Sư Thanh Y: "..."
Mọi người trên bàn vốn dĩ đang ăn, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, hiện tại được Trường Sinh nhắc nhở như thế, ánh mắt của mọi người cũng dừng trên mặt Sư Thanh Y.
"Thật không?" Sư Thanh Y có chút xấu hổ, cố ý giả vờ hậu tri hậu giác: "Ở chỗ nào, em cũng không biết."
Trường Sinh lại không trả lời, mà chỉ nhìn Lạc Thần.
Được ánh mắt của Trường Sinh dẫn đạo, ánh mắt của mọi người lại hướng về phía Lạc Thần.
Sư Thanh Y: "..."
Trong lòng nàng gấp đến độ bất ổn, Trường Sinh luôn rất hiểu chuyện giữa hai người các nàng, hiện tại môi nàng bị cắn rách, Trường Sinh nhất định sẽ nghĩ đó có thể liên quan đến Lạc Thần. Nhưng Trường Sinh luôn thẳng thắn, đôi khi sẽ không hiểu che giấu, đều là tự nhiên bộc lộ, ánh mắt nhìn Lạc Thần, cũng hoàn toàn là hành động vô thức của Trường Sinh, có thể bản thân Trường Sinh cũng không có chú ý đến.
Quả nhiên Trường Sinh phát hiện mọi người nhìn theo ánh mắt của nàng, nhất thời cũng bối rối: "Các người đừng nhìn loạn, tôi không phải đang ám chỉ A Lạc."
Sư Thanh Y: "..."
Đừng... Đừng nói nữa.
Lạc Thần cúi đầu, yên lặng nhìn chén cơm, nhưng nàng cũng không ăn, cả người yên tĩnh bất động.
Vũ Lâm Hanh ngồi trên ghế cười đến ngã trước ngã sau, cười đến sắp vỗ bàn: "Trường Sinh, bọn tôi thực sự không nhìn loạn, chị không cần giải thích."
Sư Thanh Y giả vờ trấn định, trầm thấp nói: "Vừa rồi vẫn không cảm thấy, hiện tại có chút đau, đều do em ăn quá nhanh, cắn trúng môi."
Thiên Thiên nâng má cười: "Nếu như là cắn phải lúc ăn, hẳn là sẽ lập tức chảy máu, kỳ quái, sao lại không phát hiện đây."
Sư Thanh Y nghiêm mặt nói: "...Bị tớ nuốt mất rồi."
Nói xong vùi đầu lùa cơm, không lên tiếng nữa.
Thật vất vả chịu đựng được đến ăn xong bữa trưa, rửa chén xong, Nhất Thủy lại tìm đến, nói với Sư Thanh Y và Lạc Thần đang ở trong phòng bếp: "Các cô có thể ra ngoài một chút không, tôi có vài lời muốn nói."
Hai người nhìn nhau một cái, lau khô tay, theo Nhất Thủy đến một nơi yên tĩnh.
"Cậu muốn nói gì?" Sư Thanh Y hỏi hắn.
Nhất Thủy nhìn hai người một hồi lâu, đột nhiên khom thắt lưng, tiêu chuẩn cúi người trước các nàng: "Xin... Xin lỗi."
Sư Thanh Y nhất thời nở nụ cười,
Nhất Thủy nói: "Từ trong giếng đi ra, tôi... Tôi đã nghĩ rõ ràng, đều do tôi quá tin tưởng lời nói dối của họ Lâm kia, hiểu lầm các chị là người xấu. Tuy rằng tôi không biết các chị, nhưng những việc gia đình tôi gặp phải, hiện tại tôi biết không phải các chị làm, là tôi hiểu lầm, hy vọng các chị có thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi."
"Như vậy đã có thể kết luận bọn tôi không phải là người xấu rồi sao? Mọi việc đều phải cẩn thận." Sư Thanh Y nói: "Cậu đã quên cậu bị bọn tôi bắt cóc rồi sao?"
Nhất Thủy cố lấy dũng khí, thử nói: "Nếu như chị thật sự là kẻ bắt cóc, hẳn là sẽ không nấu cơm cho con tin đi? Hơn nữa còn là món con tin thích."
"Nấu ăn chon con tin là sở thích của tôi." Sư Thanh Y khí định thần nhàn: "Cậu xem đàn vịt này, có phải đều là được cho ăn no, đến lúc béo mập mới làm thành vịt nướng?"
Nhất Thủy lui lại một bước: "..."
Sư Thanh Y cười nói: "Được rồi, vừa rồi là vui đùa. Cậu sẽ không bị làm thành vịt nướng, đừng sợ."
Nhất Thủy lại đi tiến lên hai bước, nói: "... Vậy tôi lúc nào có thể rời khỏi?"
Sư Thanh Y thần sắc khôi phục nghiêm nghị, nàng suy nghĩ một chút, nói: "Cậu đã bị người ta theo dõi, ở trong thôn thật ra không hề tính toán là an toàn, nói không chừng họ Lâm kia còn có thể quay về tìm cậu, tốt nhất là không nên ở lại chỗ này nữa, cậu ở nơi khác có thân thích hoặc thân thích gì hay không?"
Nhất Thủy cúi đầu: "... Không có."
Hắn là hậu nhân duy nhất hiện nay của Hạ Trầm, Sư Thanh Y thấy hắn, liền nghĩ đến Hạ Trầm, vì thủ hộ một bí mật, Hạ gia đời đời nỗ lực rất nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy thổn thức.
Sư Thanh Y nói: "Cậu muốn đổi đến sống ở một thành thị khác sao? Chỉ là tạm thời dọn đi, chờ cậu thuận tiện, hoặc là nhớ ông nội cậu, còn có thể trở về, như vậy sẽ ổn định hơn rất nhiều."
Nhất Thủy gật đầu.
Sư Thanh Y quay đầu lại, chỉ chỉ Vũ Lâm Hanh trong phòng khách nói: "Cậu nhìn thấy nàng không, nàng là bạn của bọn tôi, nhân mạch rất rộng, mỗi tỉnh thành đều có người của nàng. Cậu chọn một thành thị cậu muốn đi, lát nữa có thể đi tìm nàng, đến lúc đó nàng sẽ gọi điện thoại thông báo người của nàng đến đón cậu, giúp cậu làm thủ tục thủ tục chuyển trường, cậu sẽ nhận được sự sắp xếp tốt nhất. Họ Lâm kia cho dù muốn tìm, cũng tìm không được cậu."
Nhất Thủy vừa mừng vừa sợ: "Thực sự có thể sao?"
"Dĩ nhiên."
Sư Thanh Y nói xong, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.
Tuy rằng Nhất Thủy có thể được an bài thỏa đáng, bất quá chiếc hộp kia trong tay Nhất Thủy, nếu như Nhất Thủy rời khỏi, tất nhiên sẽ mang chiếc hộp kia đi.
Trước đó, nàng phải biết rõ trong hộp rốt cuộc chứa cái gì, nếu như để Nhất Thủy mở Nhất Thủy nhất định không muốn, trong nhận thức của Nhất Thủy, hắn cho rằng chỉ có vị nữ thần mà Hạ Trầm căn dặn mới có tư cách mở, nhưng việc về nữ thần, Sư Thanh Y cũng bất tiện giải thích nhiều với hắn.
Hiện tại có thể làm, cách làm phù hợp nhất, chính là nhân lúc Nhất Thủy không chú ý, âm thầm mở chiếc hộp kia. Chỉ là cụ thể muốn thực thi thế nào, nàng còn phải cẩn thận suy nghĩ.
Lạc Thần nói với Nhất Thủy: "Nếu cậu hiện tại tìm Lâm Hanh an bài, người của nàng sớm nhất cũng phải buổi chiều ngày mai mới có thể đến, để ổn thỏa, tối nay cậu ngủ lại đây đi, buổi chiều ngày mai lại xem tình huống."
Sư Thanh Y lập tức hiểu ý đồ của Lạc Thần, nàng đây là đang tranh thủ thời gian, nếu như muốn mở chiếc hộp của Nhất Thủy, có thể thể đợi đêm khuya nhân tĩnh.
Nhất Thủy nói: "Vậy đêm nay tôi ở lại đây, đã làm phiền các chị."
Sư Thanh Y cười nói: "Lúc cậu không tùy tiện phát giận với bọn tôi, vẫn rất lễ phép."
Nhất Thủy đỏ mặt, nói: "Sau này tôi đi rồi, cũng không biết lúc nào có thể gặp lại, tôi muốn tặng các chị một món quà, xem như kỷ niệm. Tôi không có gì khác, chỉ biết làm một ít thủ công, các chị có yêu thích thứ gì không, tôi tặng cho các chị."
"Giống như mô hình đôi cánh?" Sư Thanh Y nói: "Cậu vẫn còn sao?"
Nhất Thủy nói: "Những đôi cánh kia tôi chỉ làm một bộ, không còn nữa."
"Vì sao cậu lại làm những đôi cánh này? Còn đánh số."
"Chị không cảm thấy chúng rất đẹp sao, giống như mộng cảnh." Nhất Thủy nhắc tới cánh, nét mặt đều là hướng tới: "Tổ tiên của tôi đại đa số điều làm thủ công, có cơ quan, có thợ gốm, thợ mộc, cũng có làm điêu khắc, cho nên tổ tiên sẽ có các loại bản vẻ liên quan lưu truyền tới nay. Ông nội tôi trước đây đã từng cho tôi xem qua một số bản vẽ, bên trong có rất nhiều thiết kế, trong đó có một quyển điêu khắc ghi chép loại đồ án này, hai cánh, ba cánh, bốn cánh, còn có sáu cánh, tôi cảm thấy rất đẹp, tràn ngập cảm giác nghệ thuật, đã nghĩ làm ra xem sao. Về phần đánh số, đây là thói quen của tôi, mỗi khi làm xong một mô hình, tôi sẽ đánh số bên dưới, tôi lúc đó làm tổng cộng bảy mô hình, nên đánh số từ một đến bảy."
Sư Thanh Y nghe hắn nói xong, liên hệ ghi chép của Hạ Trầm, âm thầm suy nghĩ.
Hạ Trầm đem việc đã thấy xem như bí mật, hắn năm đó xác thực là căn cứ những gì nhìn thấy, đem cánh vẽ xuống, nhưng những bức vẽ đều nằm trong bút ký, được Hạ Trầm mang vào mộ táng.
Trong bút ký chính là nguyên bản, Hạ Trầm từng đáp ứng Hạ chủ tuyệt không tiết lộ, dựa theo tính cách của Hạ Trầm, hắn hẳn là sẽ không để nó lưu truyền tới nay. có thể giải thích là, sau khi Hạ Trầm trồn thoát, sống những năm tháng còn lại, trong thời gian này, có thể là trong lúc vô ý hắn hồi tưởng lại năm đó, vẽ một số họa đồ ra giấy. Khi đó hắn đã mang trọng bệnh trong người, cũng có khả năng sẽ tinh thần không rõ, cần người nhà chiếu cố. Người nhà của hắn có thể dưới tình huống hắn không biết, nhầm lẫn những bức vẽ này với thiết kế cơ quan, sau đó mang nói cùng bản vẽ cứ như vậy truyền lại hậu thế.
Lịch sử lâu dài sẽ bị thời gian cuốn đi sạch sẽ, tình huống năm đó rốt cuộc là như thế nào, đã không ai có thể biết rõ, rất nhiều thứ cũng chỉ có thể dựa vào suy đoán mới có thể hoàn nguyên ký ức đã phủ đầy bụi...
Nhất Thủy nói: "Có phải các chị thích những đôi cánh này không, nếu không tôi làm thêm mấy cái tặng các chị?"
"Tôi nghĩ đến một món quà, cậu có thể tặng sao?" Sư Thanh Y hỏi Nhất Thủy.
"Chị muốn cái gì?"
Sư Thanh Y nói: "Cậu có thể đáp ứng tôi, sau này vĩnh viễn đừng làm những đôi cánh này nữa, cũng không được đề cập trước bất kỳ ai, như vậy có thể sẽ tương đối nguy hiểm."
Nhất Thủy trịnh trọng gật đầu: "Cho dù chị không nói, tôi cũng sẽ làm như vậy. Ông nội tôi trước khi chết, những người đó đã hỏi đến những đôi cánh này, tuy rằng tôi không biết rốt cuộc có chuyện gì, nhưng tôi cũng đoán được việc về những đôi cánh, có lẽ không nên bị người khác biết sẽ tốt hơn. Sau này nó sẽ trở thành bí mật của tôi, tôi thề với tổ tiên, vĩnh viễn giữ nó trong lòng. Tôi là người của Hạ gia, nhất định tuân thủ lời hứa."
"Vậy tôi nhận món quà của cậu." Sư Thanh Y tự đáy lòng nở nụ cười: "Cảm ơn."
"Tôi... Tôi còn có một thỉnh cầu nho nhỏ." Nhất Thủy ngẩng đầu nhìn hai người các nàng.
"Cậu nói đi."
Nhất Thủy nói: "Chị... Chị không thể xem thường nữ thần của tôi."
"Tôi không có." Sư Thanh Y vô tội nói.
"Chị vẫn luôn nói cơ quan của nữ thần đơn giản, hơn nữa chị thoáng chốc đã có thể phá giải." Nhất Thủy hiện tại cái gì cũng thoả mãn, chính là không hài lòng điểm ấy, hắn nói: "Tôi cảm giác chị có chút khinh thường nữ thần. Chị không thể như vậy, nếu chị vẫn như vậy, tôi và chị chính là đạo bất đồng bất tương duy mưu, nhưng chị đã cứu mạng tôi, tôi cảm thấy rất khó xử..."
Sư Thanh Y cười rộ lên: "Được, tôi cam đoan với cậu, tôi tuyệt không khinh thường."
"Vậy chị cũng muốn cam đoan." Nhất Thủy nhìn về phía Lạc Thần trầm mặc không nói, nói: "Chị cũng không thể khinh thường."
"Tôi sao lại khinh thường?" Lạc Thần mặt không biểu tình nói: "Tôi đối với nữ thần mà cậu nói, rất có hứng thú."
Sư Thanh Y: "..."
Đôi mắt của Nhất Thủy nhất thời sáng lên: "Thật sao? Lẽ nào chị cũng thích nữ thần sao? Có phải chị nghe tôi kể lại xong, cảm thấy nàng rất lợi hại, trở thành người hâm mộ nàng!"
Lạc Thần nói: "Quả thật là thích."
Nhất Thủy hưng phấn vô cùng, khen ngợi: "Chị thật tinh mắt!"
Sư Thanh Y: "..."
Nhất Thủy lại thở dài: "Nhưng tổ tiên truyền lưu nhiều cơ quan đồ như vậy, lại không có ghi chép thực tế gì về nữ thần, thực sự đáng tiếc, nếu như có một bức họa, có thể thấy nữ thần là dáng vẻ gì thì tốt rồi."
Lạc Thần nói: "Phải, nhất định là rất xinh đẹp."
Nhất Thủy quả thực giống như gặp tri kỷ: "Tôi cũng nghĩ như vậy, ông nội tôi nói, nữ thần đặc biệt xinh đẹp."
Sư Thanh Y xoay người đi: "..."
Nhất Thủy cảm thấy mỹ mãn, quay đầu lại nhảy nhót đi tìm Vũ Lâm Hanh hỗ trợ.
Lạc Thần quay sang, quan sát Sư Thanh Y một hồi lâu, nói: "Hắn nói chị thật tinh mắt, chị cảm thấy hắn nói rất đúng, em cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt Sư Thanh Y liếc xung quanh, nói: "Chị đừng hỏi em, em... Em không biết."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.