Chương trước
Chương sau
Gian phòng này không tính là lớn, thoạt nhìn bố trí rất đơn sơ, ngoại trừ mấy cổ quan tài, chỉ còn lại một cái la bàn buông xuống từ trên trần nhà.
Vị trí trung tâm của la bàn buộc một sợi dây, toàn bộ dựa vào sợ dây này treo lấy nó, sự cân đối của nói được xác định vô cùng xảo diệu, cho nên toàn bộ la bàn hoàn toàn nằm ở trạng thái xoay ngang, dường như đọng lại giữa không trung, mà ngay cả chút lay động mảy may cũng không từng xuất hiện.
Sư Thanh Y đứng ở vị trí nhảy xuống vừa rồi, tỉ mỉ quan sát, chỉ thấy mép la bàn thật ra lại có thêm vài sợi dây nhỏ.
Những sợi dây này so với sợi ở trung tâm mảnh hơn rất nhiều, rất khó phân rõ, nàng nhìn theo những sợi dây này, phát hiện chúng phân biệt buộc vào mỗi một cổ quan tài trong phòng.
Lại nhìn xung quanh, trên tường hiện ra một cánh cửa, bên trong là một gian phòng khác, mơ hồ có thể thấy được một vài cổ quan tài nữa, cũng là nối liền với la bàn.
Xem ra loại gian phòng này có thể còn vài gian nữa, kết cấu bố cục cũng đều là cùng loại, nhìn đơn giản, kì thực bên trong ẩn giấu Càn Khôn.
Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần một chút, phát hiện ánh mắt của Lạc Thần đã di chuyển theo những sợi dây này, sau một lúc lâu, Lạc Thần bình tĩnh đến gần nàng, nắm tay nàng.
Hô hấp của Sư Thanh Y có chút rối loạn.
Lạc Thần cũng chỉ là nắm tay nàng, không có động tác tiến thêm một bước, tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó.
Lúc này, Nhất Thủy nhìn nàng nói: "... Chúng ta đi về phía trước, lối ra ở ngay phụ cận."
Lời tuy nói như vậy, nhưng hắn cũng không di chuyển, dường như là đang chờ Sư Thanh Y và Lạc Thần đi trước.
Ngón tay của Lạc Thần lúc này mới nhẹ nhàng cọ đến, còn dán sát lòng bàn tay của nàng, đầu ngón tay chậm rãi di chuyển.
Sư Thanh Y cảm giác được Lạc Thần đang viết một chữ vào lòng bàn tay của nàng, từng nét một, mang đến mềm nhẹ nhột nhạt. Các nàng vừa rồi vốn dĩ chính là nắm tay, lúc này viết chữ trong lòng bàn tay, người bên cạnh căn bản không phát hiện được.
Rất nhanh, Sư Thanh Y đã biết hàm ý trong chữ viết.
Lạc Thần viết chính là: "Cẩn thận cơ quan, quỳ xuống."
Loại phương thức viết chữ truyền lại tin tức này, là phương thức bí mật nhất giữa các nàng, so với dùng thủ ngữ hoặc viết chữ lên điện thoại càng cẩn thận hơn, thông thường nếu như sử dụng phương thức này, vậy chứng tỏ là quyết không thể để cho người khác biết các nàng đang thương lượng cái gì, cũng gián tiếp nói rõ người bên cạnh các nàng, hiện tại không thể tín nhiệm.
Tuy nói địch ý của Nhất Thủy hiện tại đã không rõ ràng như trước đó, nhưng quan niệm của một người không có khả năng thay đổi hoàn toàn trong khoảng thời gian ngắn, nhất là hiện tại cũng không có căn cứ chính xác, lòng nghi ngờ của hắn vẫn còn đó, là không có khả năng tin tưởng các nàng.
Hắn sẽ nói cho các nàng biết vị trí lối ra, hoàn toàn là sau khi cân nhắc lợi hại làm ra tuyển chọn, lúc đó hắn không còn cách nào, chỉ có một con đường này có thể đi.
Hiện tại hắn đã thoát khỏi khốn cảnh do độc khí mang đến, trước mắt lại là con đường dẫn ra ngoài mà hắn hiểu rõ, có thể hắn sẽ cảm thấy phần thắng của bản thân gia tăng rất nhiều, do đó làm ra một số quyết định tương đối nguy hiểm.
Tỷ như nói, hắn có thể mượn cơ quan trên con đường này, nghĩ biện pháp chỉ để mình hắn sống đến cuối cùng. Như vậy hắn vừa có thể sống, lại có thể bảo vệ được thứ ông nội hắn để lại.
Từ biểu hiện trước đó cho thấy, Nhất Thủy vì bảo vệ thứ ông nội để lại, ngay cả mạng sống cũng có thể không cần. Nhưng hắn lại sợ nếu như hắn chết đi, thứ đó cũng sẽ bị 'người xấu' trước mắt lấy đi, như vậy cái chết của hắn sẽ trở nên vô nghĩa, cái gì cũng không giữ được.
Loại sợ hãi này bắt đầu ảnh hưởng đến tâm trí của hắn, khiến hắn lệch khỏi quỹ đạo vốn dĩ đơn thuần của hắn.
Sư Thanh Y trong lòng thở dài một tiếng, ngoài mặt không có biểu thị gì, mà chỉ làm như có chút lười biếng tựa vào người Lạc Thần, kéo cánh tay Lạc Thần, kéo dài thời gian, nói: "Chị họ, em có chút mệt mỏi, chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút đi?"
Lạc Thần phối hợp nàng nói: "Được."
Nhất Thủy lập tức nóng nảy: "Sao...Sao có thể nghỉ ngơi lúc này? Nói không chừng người phóng hỏa thiêu rắn kia đang đuổi theo, chúng ta ở lại nơi này quá nguy hiểm."
Sư Thanh Y nói: "Quá mệt mỏi rồi, đi không nổi."
Nhất Thủy vừa nghe, lập tức tâm tư xoay chuyển, không hiểu sao lại cảm thấy có chút may mắn: "Vậy... Vậy các người nghỉ ngơi tại đây, tôi đi trước, được không?"
Hắn nghĩ chỉ cần hắn có thể đi trước, có thể sớm mang đồ vật của ông nội đi, cũng sẽ không cần cố ý dẫn các nàng giẫm lên cơ quan nữa. Về phần các nàng sau đó có thể đi ra ngoài được hay không, vậy phải xem tạo hóa của các nàng, nếu như các nàng có thể sống sót, hắn cũng sẽ không cần áy náy như vậy.
Sư Thanh Y và Lạc Thần không nói chuyện, chỉ là nhìn hắn.
Nhất Thủy thấy các nàng không có phản ứng gì, tưởng rằng các nàng đồng ý rồi, gần như ức chế không được vui sướng, xoay người bước đi. Lúc sắp đến cổ quan tài thứ nhất, hắn đột nhiên quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, sau đó đầu gối chấm đất, bò về phía trước.
Sư Thanh Y hồi tưởng hai chữ 'quỳ xuống' Lạc Thần viết trong lòng bàn tay nàng, phương pháp an toàn đi qua quả nhiên là như thế này.
Ánh mắt của Lạc Thần khẽ híp lại, hỏi Nhất Thủy: "Vì sao cậu phải quỳ xuống?"
Nhất Thủy giật mình, vội vã giải thích: "Đây....Trong những cổ quan tài này đều là tổ tiên của tôi, tôi là hậu bối, đối mặt tổ tiên, dĩ nhiên phải cung kính, tôi quỳ bọn họ cũng là nên làm."
"Cậu rất hiếu thuận." Sư Thanh Y đứng thẳng thân thể, đi vài bước về phía trước: "Bất quá tôi nghĩ đến một việc, cậu đang bị bắt, sao có thể đi trước, như vậy không được tốt lắm không phải sao?"
Nhất Thủy quỳ gối, bất động tại chỗ: "..."
Sư Thanh Y kéo tay Lạc Thần, nói: "Chị họ, chúng ta cũng đi thôi."
Lạc Thần nói: "Được."
Hai người đi về phía trước, từng bước một đến gần cổ quan tài đầu tiên.
Nhất Thủy quỳ gối cách đó không xa, hắn thần sắc hồi hộp nhìn hai người.
Sư Thanh Y vừa đi, vừa nhìn vào giữa những cổ quan tài, giữa quan tài và bức tường, giữa quan tài và la bàn, đều dùng dây nhỏ tương liên. Loại dây mảnh như tơ nhện này, ngang dọc giăng trong phòng, gần như không chỗ nào không có.
Nếu như người đứng thẳng đi qua, nhất định sẽ đụng phải những sợi dây này, mà một khi đụng đến, không khó đoán được sẽ có hậu quả gì.
Rõ ràng thấy được, nhưng các nàng lại làm như không phát hiện, giống như đang thăm dò, vẫn không nhanh không chậm nâng bước tiến.
Mắt thấy hai người cách một sợi dây càng lúc càng gần, chỉ còn kém vài bước sẽ chạm phải.
Trong lòng Nhất Thủy mang một gánh nặng lớn, vốn dĩ đang lúc do dự rốt cuộc có nên nhắc nhở các nàng hay không, nếu như không nhắc nhở, các nàng có thể thực sự sẽ chết.
Hắn càng xem càng cảm thấy cả người rét run, đột nhiên hô to một tiếng: "Chờ... Chờ một chút!"
"Cái gì?" Sư Thanh Y dừng bước, có hứng thú mà nhìn hắn!
Nhất Thủy khó khăn nói: "Đây đều là tổ tiên của tôi, nhưng các người.... Các người có muốn cũng quỳ xuống, bái tế một chút không?"
Hai người không hé răng, chỉ là đánh giá hắn.
Nhất Thủy có chút bối rối, rất sợ các nàng không quỳ, lập tức nói: "Bọn họ dù sao cũng là trưởng bối, chúng ta hẳn là giữ lễ phép của hậu bối, quỳ lạy bọn họ là... Là nên làm, các người nói đúng không?"
Sư Thanh Y vẫn không nói lời nào.
Nhất Thủy cắn chặt hàm răng, mạnh miệng nói: "Dù sao thì... Dù sao thì tôi đã nói cho các người biết là phải tôn kính, về phần các người có nghe hay không, sẽ không liên quan đến tôi nữa."
"Nói rất có đạo lý." Sư Thanh Y lúc này mới nói: "Tôn kính tiền nhân là yêu cầu cơ bản nhất, bọn tôi kính trọng tổ tiên của cậu, dĩ nhiên phải quỳ."
Nàng và Lạc Thần cùng nhau quỳ xuống.
Nhất Thủy nhìn qua như là thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy các người theo sau tôi, tôi quỳ bao lâu, các người quỳ bấy lâu, nghìn vạn lần không nên tự ý đứng lên."
"Vì sao?" Sư Thanh Y biết rõ còn cố hỏi.
Khuôn mặt Nhất Thủy trướng đến đỏ bừng: "Bởi... Bởi vì đây là tôn trọng!"
Sư Thanh Y gật đầu: "Được."
Nhất Thủy vừa quỳ vừa bò về phía trước, hai người theo sau lưng hắn, Cửu Vĩ vẫn dọc theo trần nhà, ẩn tàng thân hình, một đường theo sát.
Sư Thanh Y nắm chặt tay Lạc Thần, viết trong lòng bàn tay nàng: "Coi như hắn có lương tâm."
Lạc Thần cười khẽ.
Các nàng hai đầu gối chấm đất, bò rất chậm, tay trái của Sư Thanh Y chống trên mặt đất, tay phải trong quá trình di chuyển vấn nắm lấy tay Lạc Thần, trong lòng bàn tay nàng tiếp tục viết: "Đây thật sự đều là tổ tiên của hắn sao?"
Lạc Thần viết lại vào lòng bàn tay Sư Thanh Y: "Em hỏi hắn họ gì."
Vì vậy, Sư Thanh Y nhìn về phía trước gọi một tiếng: "Trịnh Nhất Thủy."
Người phụ trách phân xưởng họ Trịnh, nàng cố ý hô một tiếng 'Trịnh Nhất Thủy' dùng đó thăm dò, tạm thời bất luận đây có phải là họ đúng hay không, nếu như sai, với tính cách của Nhất Thủy, sẽ lập tức sửa đúng. Cách này so với trực tiếp hỏi hắn họ gì sẽ càng thêm hữu hiệu, nếu như trực tiếp hỏi, Nhất Thủy thậm chí cũng không nhất định sẽ trả lời nàng.
Quả nhiên Nhất Thủy liền có một chút tức giận mà trả lời: "Cô đừng gọi lung tung, tôi mới không phải họ Trịnh, tôi họ Hạ!"
Sư Thanh Y cong khóe môi, nói: "Thì ra cậu tên Hạ Nhất Thủy? Tôi nghe nói ông chủ phân xưởng này của cậu họ Trịnh, cậu còn là thân thích của hắn, nên nghĩ cậu cũng họ Trịnh."
Nhất Thủy hừ một tiếng, tiếp tục bò.
Sư Thanh Y nhìn về phía Lạc Thần, Lạc Thần viết vào lòng bàn tay nàng: "Người trong quan tài đều là họ Hạ."
Viết xong, ngón tay nàng chỉ một cổ quan tài, ở một vị trí trên áo quan có đồ vật khắc chữ, chữ khắc trên đồ vật chi lại tên tuổi của người bên trong.
Lúc này, Nhất Thủy đã bò đến trước một cổ quan tài trong góc, dập đầu mấy cái, lúc hắn dập đầu lại nhịn không được nhẹ giọng khóc, dùng tay áo lau khô nước mắt, thì thào tự nói với cổ quan tài vài câu, lúc này mới không nỡ mà rời khỏi.
Sư Thanh Y cũng không có đến gần, nhưng nàng biết, đó hẳn là quan tài của ông nội Nhất Thủy.
Sau khi các nàng từ gian phòng này bò đến một gian phòng khác, trải qua một cổ lại một cổ quan tài, chủ nhân của những cổ quan tài này tất cả đều họ Hạ, niên đại khác biệt, thời gian vượt qua mấy trăm năm, thậm chí đã có thể ngược dòng đến Minh triều.
Hơn nữa càng bò vào trong, địa hình tựa hồ càng lên cao, độ dốc dần tăng lên, chờ các nàng bò đến gian phòng thứ ba, đã có thể rõ ràng cảm thấy gian phòng này cao hơn hai gian khác rất nhiều, độ cao phân hoá rõ ràng.
Nhất là trung ưng của gian phòng thứ ba, đặt một cổ quan tài, cổ quan tài này cùng với những cổ xung quanh nó, kích thước lớn hơn, cao độ cũng chênh lệch rất nhiều, hơn nữa ở vào vị trí độ dốc thay đổi lớn, nhìn qua giống như sắp trượt xuống, nhưng thực tế lại nằm bất động.
Nhất Thủy nhìn qua phá lệ kính trọng cổ quan tài này, hắn đặc biệt bò đến trước quan tài, liên tiếp dập đầu vài lần.
Sư Thanh Y và Lạc Thần nhìn một chút, tìm được thẻ khắc trên quan tài.
Chủ nhân của cổ quan tài này là Hạ Trầm, mất ở năm Vĩnh Lạc thứ mười chín, là người có niên đại lâu nhất trong số những người ở đây, từ kích thước của quan tài cho thấy, địa vị của hắn hẳn là cao nhất.
Trên quan tài của Hạ Trầm có quan văn, mặt trên có khắc đồ án, đường mực, thạch chuyên, đây là tượng trưng của công tượng, mặt khác còn có không ít hoa văn trừu tượng hóa.
Kỳ quái hơn nữa là, đế quan tài của Hạ Trầm, mở rất nhiều lỗ nhỏ hình tròn không rõ công dụng.
Sư Thanh Y chỉ vào những lổ nhỏ này, hỏi Nhất Thủy: "Cậu biết những thứ này là gì sao?"
Nhất Thủy lắc đầu: "Không biết, trước đây tôi hỏi qua ông nội, ông nội cũng không rõ."
"Đây là vị tổ tiên cao nhất của nhà cậu sao?"
"...Phải. Ông nội từng căn dặn tôi, gia đình ta mọi thứ đều xuất phát từ vị tổ tiên này, phải hảo hảo quỳ bái."
"Hắn có phải là một công tượng hay không?"
"Hắn là một công tượng siêu cấp lợi hại!" Nhất Thủy đắc ý: "Ông nội nói vị tổ tiên này sống ở thời Vĩnh Lạc, từng giúp Hạ chủ* và nữ thần tu kiến một công trình lớn, đó không phải người bình thường có thể làm được! Là vinh quang tối thượng!"
*Hạ chủ: ở đây ý chỉ gia chủ nhà họ Hạ
"Hạ chủ?" Sư Thanh Y nói: "Còn có nữ thần?"
Nàng từng bước một, dẫn dắt: "Cậu nói hắn là vị tổ tiên đầu tiên của các người, các người lại họ Hạ, như vậy hắn hẳn là người đáng tôn trọng nhất trong lịch sử gia tộc cậu đi? Cho nên Hạ chủ không nên là vị Hạ Trầm đại nhân này sao? Thế nào lại còn có một vị Hạ chủ khác?"
Nhất Thủy kinh ngạc: "Cô sao có thể nói như vậy! Hạ chủ địa vị đáng kính trọng, người nhà họ Hạ bọn tôi bất quá là hạ nhân, họ cũng là Hạ chủ ban cho, sao có tư cách đánh đồng với Hạ chủ!"
"Thật không?" Sư Thanh Y cười nói: "Hạ chủ địa vị có bao nhiêu tôn quý? Tôi đoán nhất định tôn quý hơn người các cậu gọi là nữ thần đi?"
"Cô lại nói bậy! Nữ thần là cao nhất, sao có thể mang ra so sánh, không cho cô nói lung tung về nàng!"
Nhất Thủy nói đến đây, ánh mắt trống rỗng, giống như thấy được ánh sáng tươi đẹp nhất thế gian, nỉ non nói: "Nữ thần đặc biệt thần bí, cụ thể tôi cũng không phải rất rõ ràng, chỉ là nghe ông nội nhắc đến, Hạ chủ và nữ thần là bạn tốt."
Sau một lát, hắn như ở trong mộng mới tỉnh, ý thức được bản thân không cẩn thận nói nhiều lời, nhất thời hối hận không kịp, mắng to: "Cô sao lại như vậy a!"
"Tôi thế nào?" Sư Thanh Y vô tội nói.
"Cô gạt tôi nói chuyện!"
"Tôi hỏi một câu, cậu trả lời một câu, điều này sao có thể tính là lừa gạt?"
Nhất Thủy tức giận: "Cô cố ý nói sai hoặc là nói ngược lại với sự thật, gạt tôi đến sửa đúng! Cô sao lại xấu xa như vậy!"
Sư Thanh Y mỉm cười, dán bên tai Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Hắn mắng em xấu xa, nếu biết trước em nên để chị đặt câu hỏi, để hắn biết cái gì mới thật sự gọi là xấu xa."
Lạc Thần lại hiếm thấy mà lắc đầu với nàng: "Không."
Sư Thanh Y: "..."
Lạc Thần nói: "Chỉ cho mình em biết."
Sư Thanh Y: "..."
.... Nàng xem như đã biết rồi.
Nhất Thủy thấy các nàng kề tai nói nhỏ, cho rằng các nàng đang tính toán cái gì, liền nói: "Cô... Các người đừng nghĩ lại giở trò gì, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng các người nữa!"
Lạc Thần nhìn Nhất Thủy một cái, nói: "Đừng lên tiếng."
Nhất Thủy khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, còn đang tiếp tục nói: "Cô.... Cô bảo tôi không nói lời nào, tôi liền không nói, như vậy không phải rất mất mặt sao."
Lạc Thần chỉ chỉ trần nhà.
Nhất Thủy nhìn theo ngón tay của nàng, phát hiện la bàn trên đỉnh đầu đang dao động, sắc mặt nhất thời trắng bệch, xem ra hắn đã biết điều này có nghĩa là gì.
Vị trí của la bàn trong thuật phong thuỷ là vô cùng trọng yếu, định phong thuỷ luôn luôn không thể thiếu nó, nó là công cụ của nhà phong thủy, nếu là công cụ đương nhiên là có phần ưu khuyết. Nếu như là la bàn kết cấu tinh tế kỳ tuyệt, nhận biết linh mẫn đối với những khác thường của phong thuỷ, mà ngay cả biến hóa rất nhỏ của phong thuỷ cũng có thể biểu hiện trên la bàn, một khi phong thuỷ phát sinh bất luận thay đổi gì, la bàn cũng sẽ sinh biến biến hóa tương ứng.
Nhất là la bàn và vô số dây nhỏ nối liền với nhau, ngoài phong thuỷ, nó còn là một phần của cơ quan. Những sợi dây nhỏ liên kết mọi thứ trong phòng lại cùng một chỗ, rút dây động rừng, hiện tại la bàn phòng này bắt đi dao động, cũng có nghĩa là ở một chỗ nào đó trong gian phòng, đang phát sinh biến hóa.
La bàn hoảng động biên độ lớn dần.
Bốn phía đột nhiên rơi vào một mảnh tĩnh mịch, Sư Thanh Y nín thở ngưng thần, lắng nghe, nàng cảm giác được một loại âm thanh đặc biệt cổ quái đang vang lên trong căn phòng thứ nhất, rất giống như móng tay thật dài cào vào thành quan tài.
Cốp.
Một tiếng va chạm theo đó vang lên.
Lẽ nào.... Có một cổ quan tài nào đó phát sinh dị thường?
Sư Thanh Y bảo Lạc Thần bất động tại chỗ, còn bản thân rất nhanh bò trở về, một đường bò trở lại căn phòng đầu tiên, âm thanh cào cấu càng lúc càng gần, loại âm thanh này vô cùng nhỏ, không tỉ mỉ lắng nghe căn bản không nghe thấy.
Âm thanh là từ cổ quan tài của ông nội Nhất Thủy truyền ra.
Sư Thanh Y dán sát vào thân cổ quan tài, âm thanh bên trong là gián đoạn, nhìn tình hình hẳn là mới bắt đầu, cách thời điểm chân chính khởi thi hẳn là còn một đoạn thời gian.
Nếu như thứ bên trong thực sự nhảy ra, đe doạ thật sự có thể cũng không phải thi thể bên trong, mà là bản thân quan tài. Mỗi một cổ quan tài ở đây, xung quanh, đều liên kết bằng dây, trên nắp quan cũng có, một khi bên trong có thứ gì đó muốn phá quan mà ra, sẽ lập tức làm rung động những sợi dây này.
Hiện tại chỉ là nắp quan nhẹ nhàng rung động, những sợi dây nhỏ này đã lập tức có cảm ứng, kéo theo la bàn biến hóa, nếu như thực sự xốc lên, còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì, có thể toàn bộ nơi này đều sẽ bị hủy.
Lúc đầu Sư Thanh Y còn tưởng rằng những sợi dây này chỉ dùng để đề phòng ngoại nhân, hiện tại xem ra, nó còn có tác dụng đề phòng thi thể trong quan tài thi biến.
Sư Thanh Y bò trở lại căn phòng thứ ba, Lạc Thần hỏi: "Thế nào?"
Sư Thanh Y nhìn Nhất Thủy, sắc mặt ngưng trọng: "Ông nội hắn có thể sẽ khởi thi."
Nhất Thủy không dám tin tưởng: "Cái gì... Cái gì gọi là khởi thi?"
"Chính là ông nội cậu bắt đầu bị thi biến."
"Điều đó không có khả năng, không thể nào!" Nhất Thủy nói: "Phong thuỷ nơi này là tuyệt đối không thể xảy ra thi biến!"
Lạc Thần nói: "Cậu từng đề cập qua, ông nội của cậu là bị người khác hại chết."
Nhất Thủy phẫn nộ siết nắm tay: "Là những người đó, là những người đó giết hắn!"
"Nếu như trước khi ông nội cậu chết, bọn họ cho hắn uống qua thứ gì đó, làm thi thể hắn có chứa thi độc, mặc kệ nơi này phong thuỷ ra sao, hắn đều sẽ thi biến."
"Sao có thể... Tại sao có thể như vậy!" Nhất Thủy bắt đầu nói năng lộn xộn.
"Cậu cũng biết, người am hiểu điều khiển thi thể, tất sẽ biết nuôi dưỡng thi thể. Một khi đã có ý định dưỡng thi, biết được vị trí cụ thể của thi thể cũng không phải là việc khó, hắn chỉ cần phóng xuất một thi thể khác chuyên dùng tìm thi thể, sẽ một đường tìm đến."
"Cô... Ý của cô là..."
"Người đó biết được ông nội cậu sau khi chết, sẽ táng nhập một chỗ đặc biệt, hắn muốn mượn cách đó để tìm địa điểm này. Nếu khởi thi thành công, hắn sẽ tức khắc tìm đến đây." Lạc Thần nói: "Cậu có từng đề cập cùng người nào?"
"Tôi không có, tôi thực sự không có!" Nhất Thủy nói.
"Tỉ mỉ ngẫm lại, người đó hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, cậu có từng đề cập qua mộ phần hoặc quan tài các loại với người nào không?"
Nhất Thủy cúi đầu hồi tưởng, trên trán cũng gấp đến xuất mồ hôi, sau đó thần sắc càng cứng nhắc: "... Tôi... Tôi đã từng cùng anh Lâm xem TV, tin tức nói hiện tại đất nghĩa trang đặc biệt đắt đỏ, anh Lâm còn cảm thán một câu, hiện tại đất nghĩa trang cũng mua không nổi, chờ hắn già rồi, hắn sẽ chọn hoả táng, đem tro cốt rải xuống biển, sau đó hắn hỏi tôi nghĩ như thế nào, tôi lúc đó cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng nói một câu, tôi tôi... Tôi sớm đã có mộ địa rồi, căn bản không cần lo lắng."
Sư Thanh Y thở dài: "Hắn rõ ràng là đang dẫn dụ cậu. Nếu như hắn đã sớm hiểu rõ nội tình của cậu, thì sẽ biết, cậu có thể có một mộ địa gia tộc, cậu nói cậu đã có mộ địa, không phải là thừa nhận xác thực có một mộ địa gia tộc tồn tại, hắn nhất định biết ông nội cậu sau khi chết cũng sẽ an táng trong đó, trước khi ông nội cậu qua đời thì đã bị trúng thuốc, khiến sau khi hắn chết sẽ thi biến, chính là vì dùng ông nội cậu làm mồi câu, tìm được mộ địa gia tộc cậu."
Nhất Thủy che ngực, cả người run rẩy, hiện tại lượng tin tức hắn tiếp nhận quá lớn, căn bản không cách nào chấp nhận, hỗn loạn đến ngay cả nói cũng không nói ra được.
Sư Thanh Y nói: "Vấn đề hiện tại đã không phải người kia có thể tìm được mộ địa của gia tộc cậu hay không, mà chỉ là trước khi hắn tìm được, nơi này sẽ lập tức bị phá hủy hoàn toàn, tổ tiên của cậu đã sớm tính toán đến điểm ấy, hắn thiết kế nơi này, là tuyệt đối không thể phát sinh thi biến, nếu như một khi có thi biến, tất nhiên sẽ bởi vì ngoại lực tác động, hắn từ mấy trăm năm trước đây đã sớm chuẩn bị sẵn cho việc này. Nếu như chúng ta không thể giải quyết trước khi mọi thứ bị phá hủy, chúng ta cũng sẽ chết không có chỗ chôn."
Lạc Thần yên lặng quan sát chốc lát, gian phòng này rõ ràng cao thấp không đồng nhất, nàng lại nằm sấp xuống, mở đèn pin điện thoại, chiếu vào những lỗ tròn nhỏ dưới đáy quan.
Nàng nhìn một lúc, nói: "Thanh Y, chuẩn bị khai quan."
Sư Thanh Y gật đầu.
Nhất Thủy hoảng sợ nói: "Khai...Khai quan của ông nội tôi sao?"
Lạc Thần nói: "Trước tiên là khai quan của vị Hạ Trần này."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.