Chương trước
Chương sau
Trước đó Thiên Thiên giải cổ trùng đã giúp một đại ân, nếu nói là ân nhân cứu mạng của gia đình này cũng không quá đáng, sự tình dĩ nhiên dễ làm hơn rất nhiều. Thiên Thiên cười nói với lão nhân: "Tôi đến xem tình trạng của cháu nội ông, trước đó cho hắn uống thuốc xong, hiện tại đến xem tình trạng có ổn định không. Đây đều là bạn của tôi, đến cùng với tôi."
Mọi người gật đầu chào hỏi lão nhân.
"Hoan nghênh hoan nghênh." Lão nhân vội vàng mời mọi người vào nhà, một bên vội vàng pha trà, một bên cảm kích nói: "Tiểu Ích buổi chiều đã khá hơn rồi, trước đó hắn vẫn luôn nói không muốn ăn gì, buổi chiều hôm nay lại hiếm khi ăn được hai chén cơm. Bác sĩ ngài thực sự tốt bụng, còn tự mình đến cửa tái khám cho hắn."
Thiên Thiên có thân phận bác sĩ cứu mạng, từ cách nàng cùng lão nhân nói chuyện cho thấy lão nhân vô cùng tín nhiệm nàng, quả thực tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn. Nếu như vậy, cái cớ trước đó kỳ thực cũng không cần nữa, trọng trách thăm dò chuyển đến trên người Thiên Thiên.
Sư Thanh Y yên tĩnh ngồi trong một góc, Lạc Thần ngồi bên cạnh nàng, yên lặng cùng nàng. Nếu như đổi làm trước kia, loại việc điều tra dò hỏi này đại thể đều là Sư Thanh Y đứng ra xử lý, nàng xưa nay ăn nói nho nhã, cử chỉ tự nhiên phóng khoáng, rất dễ chiếm được hảo cảm của người khác, hơn nữa phương thức đặt câu hỏi của nàng linh hoạt lại có nhiều kỹ xảo, sẽ giảm đi độ khó trong việc dò hỏi manh mối.
Mà hôm nay, nàng chỉ là câu nệ ngồi ở trong góc, dường như chỉ hy vọng bản thân biến thành không khí, mọi người trong thôn đều không nên nhìn thấy nàng là tốt rồi.
Bên kia lão nhân cùng Thiên Thiên còn đang tiếp tục đối thoại, lão nhân nghe Thiên Thiên nói xong, lo lắng hỏi: "Bác sĩ, ngài nói bệnh của Tiểu Ích có thể là một loại bệnh di truyền sao? Nhưng con trai và con dâu tôi đều khỏe mạnh."
Đây dĩ nhiên không phải bệnh di truyền gì, mà chỉ là đại đa số mọi người không hiểu biết về cổ trùng, một khi liên quan đến cổ trùng, sẽ rất khó nói rõ, dễ tạo thành khủng hoảng, Thiên Thiên chỉ là tìm một lí do thoái thác khác ứng phó mà thôi. Thiên Thiên nói: "Loại bệnh này thông thường đều là di truyền cách vài đời, bệnh của hắn, rất có khả năng là di truyền từ ông nội."
Vừa nghe hai chữ ông nội, sắc mặt lão nhân rõ ràng có biến hóa.
Thiên Thiên nói: "Hơn nữa tôi còn không gặp qua ông nội của Tiểu Ích, nếu như có thể gặp hắn một lần, hỏi rõ tình huống, đối với việc trị liệu sau này của Tiểu Ích sẽ rất có lợi."
Ông nội của Tiểu Ích chính là Đinh Thành Phúc đã chết, đầu còn bị kẻ khác cắt ra chắp nối thành một cổ thi thể. Lão nhân khó nén bi thương: "Lão nhân nhà tôi tháng trước đột nhiên mất tích, đến bây giờ sở cảnh sát vẫn chưa tìm được người."
Thiên Thiên thuận thế hỏi: "Mất tích? Đây là có chuyện gì, thuận tiện nói cho tôi biết sao?"
"Tháng trước, lão nhân nhà tôi nói muốn đi cúng tế, tôi chuẩn bị cho hắn hương nến và giấy tiền vàng mã, hắn xuất môn bái tế, kết quả chưa từng trở về. Bọn tôi ra ngoài tìm thật lâu, chỗ bái tế cùng đã tìm, nhưng cái gì cũng không tìm được."
"Nơi bái tế là nơi nào?"
"Chính là từ đường của thôn, trong thôn bọn tôi có phong tục bái tế ở từ đường."
Sư Thanh Y ngồi trong góc nghe đến đây, bắt đầu suy nghĩ. Nàng cùng Lạc Thần đã thăm dò một vòng quanh thôn, nhưng cũng không thấy từ đường gì đó, nếu như trong thôn thực sự có từ đường, như vậy nàng hẳn là sẽ nhìn thấy mới đúng, nhưng trên thực tế là không có.
Nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lấy điện thoại ra bắt đầu soạn văn bản.
Chốc lát qua đi, Lạc Thần cảm giác được điện thoại di động có động tĩnh, nàng lấy ra xem, phát hiện Sư Thanh Y gửi cho nàng một tin nhắn: "Từ đường có thể nằm ở sâu trong đồng cỏ hoang."
Đêm qua lúc Sư Thanh Y và Lạc Thần đến chỗ đồng cỏ, phát hiện trong bãi cỏ có một con đường nhỏ thường có người qua lại, điều này chứng tỏ nơi đó tuy hoang vu lại thường có người đến, thông thường đều là bởi vì nơi này có mộ phần, có mộ phần, mọi người mới phải đi vào trong đó cúng mộ. Mà nếu như nơi này không có mộ phần, vậy cũng chỉ có thể là từ đường hoặc các loại địa điểm cần cúng tế, thông thường rất nhiều từ đường, bên trong sẽ có bài vị.
Lạc Thần gật đầu với Sư Thanh Y.
Lão nhân vừa nói vừa thở dài: "Lão nhân mất tích không bao lâu, không ngờ Tiểu Ích cũng sinh bệnh, còn nói mê sảng, nói thấy được ông nội của hắn, hắn còn ồn ào muốn đi tìm ông nội."
Thiên Thiên nói: "Có lẽ lời trẻ con nói chính là sự thật? Có thể hắn thực sự nhìn thấy ông nội hắn?"
Lão nhân cầm khăn tay lau đôi mắt, thương tâm nói: "Nếu như là thật sự thấy được, vì sao lão nhân không trở về nhà? Lúc đầu chúng tôi cũng cho rằng Tiểu Ích thấy hắn, nên theo hắn đi tìm, kết quả phát hiện chỗ đó là bên cạnh cái động lớn bị sụp lún trên đường, bọn tôi đều sợ hãi, Tiểu Ích còn nói hắn thấy ông nội bò vào trong cái động lớn. Con đường trong thôn vốn dĩ rất tốt, chính là đột nhiên sụp lún thành một cái động lớn như vậy, mới dẫn đến giao thông không thuận lợi, mọi người trong thôn nói bên dưới cái động này là Vô Thường, Lang Quân ở bên trong, nên không dám đến gần, Tiểu Ích lại nói thấy ông nội hắn bò vào trong động, vậy... vậy không phải nói sảng sao. Ban đầu vẫn chỉ là nói sảng, sau đó bệnh càng ngày càng nặng, nếu như không phải bác sĩ ngài đến đúng lúc, Tiểu Ích bây giờ còn chỉ có thể nằm trên giường."
Sư Thanh Y cảm giác được điều gì đó, quay mặt đi, ánh mắt lướt qua sô pha, nhìn đến cầu thang thông lên lầu hai, chỉ thấy một bé trai khoảng chừng mười một mười hai tuổi ngồi xổm ở chân cầu thang, thăm dò nhìn qua bên này.
Một lát sau, lão nhân cũng phát hiện hắn, vội vã dẫn hắn đến, nói: "Tiểu Ích, con hiện tại cảm thấy có chỗ nào khó chịu không, có gì không khỏe thì nói với bác sĩ."
Tiểu Ích sắc mặt có chút tái nhợt, trầm mặc không nói. . Đọc truyện hay tại # TRU мtгцуen.V N #
Bởi vì Tiểu Ích đứng bên cạnh sô pha, Sư Thanh Y ngũ cảm linh mẫn, nhẹ nhàng ngửi thử, mi tâm nhíu chặt. Thiên Thiên cười nói: "Nghe bà nội con nói, con nhìn thấy ông nội?"
Tiểu Ích vừa nghe, ánh mắt lập tức có biến hóa, hiển nhiên muốn nói một chút gì đó, nhưng hắn nhìn thoáng qua bà nội, rốt cuộc vẫn cúi đầu không nói. Vô luận Thiên Thiên thay đổi phương thức hỏi hắn thế nào, hắn vẫn không nói.
Sư Thanh Y lại lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lạc Thần: "Lão nhân đang ở đây, hắn có điều lo lắng, sẽ không nói."
Lạc Thần thấy được, cũng gửi một tin nhắn cho Thiên Thiên. Thiên Thiên đọc tin nhắn xong, lập tức hiểu được, nàng nói vài câu với lão nhân, nói có chuyện muốn nói riêng với nàng, lão nhân thần sắc lập tức trở nên khẩn trương, còn tưởng rằng bệnh tình của cháu mình có biến hóa gì, nên lập tức theo sau Thiên Thiên đi ra bên ngoài.
Sư Thanh Y tiếp tục đánh chữ rất nhanh, dùng phương thức này yên lặng trao đổi cùng Lạc Thần: "Em ngửi thấy trên người hắn có một cổ vị đạo, rất tương tự vị đạo trước đó ngửi được ở cửa động trên bãi cỏ, hắn hẳn là đã từng xuống động, hoặc chí ít là từng tiếp xúc thứ gì đó đến từ trong động. Hiện tại vị đạo còn có thể ngủi thấy, không hề tan mất, chứng tỏ mới bị nhiễm không lâu. Mà trước đó hắn vẫn còn bị bệnh, về mặt thời gian là không kịp đi vào trong động, vậy hẳn là mới vừa tiếp xúc cùng thứ gì đó mang ra từ trong động, thứ này đang ở chỗ nào đó trong nhà, nhất định phải tìm ra."
Lạc Thần xem qua, trực tiếp nói với Tiểu Ích: "Cháu từng xuống động, thứ cháu mang về rất nguy hiểm. Nếu như còn giữ lấy, bệnh tình của cháu sẽ càng ngày càng nghiêm trọng."
Dò hỏi chia làm rất nhiều loại thủ đoạn, có vòng vo thăm dò, có trực tiếp kết thúc. Đối với loại nam hài ở tuổi này, trực tiếp chỉ ra hắn đã đi nơi nào, đã làm chuyện gì, sau đó căn cứ việc này nhắm vào nhược điểm bắt đầu đưa ra phân tích sắc bén, sẽ hiệu quả hơn so với từ tốn thăm hỏi.
Đôi mắt Tiểu Ích nhất thời mở to, cảm giác tất cả những việc bản thân làm đều bại lộ trước mặt Lạc Thần, không chỗ che giấu, hắn run rẩy nói: "Cháu... Vừa rồi cháu dự định ném đi! Nhưng cháu còn không kịp ném, cháu không biết nên ném đi đâu."
"Không thể ném lung tung." Lạc Thần nói: "Phải đưa trở lại trong động. Cháu giao cho tôi, tôi giúp cháu đưa trở về."
"Thật...Thật vậy sao?"
"Dĩ nhiên là thật."
Tiểu Ích càng cảm thấy việc mình làm đều bị Lạc Thần nhìn thấy, đối với Lạc Thần vừa kính vừa sợ, hắn giống như bắt được rơm rạ cứu mạng, nói: "Nếu như cháu giao cái hộp đó cho dì, sau này cháu sẽ không sinh bệnh nữa phải không?"
Sư Thanh Y trầm ngâm, thì ra mang ra chính là một cái hộp sao? Trước đó nàng cũng chỉ suy đoán là Tiểu Ích đã tiếp xúc thứ gì đó trong động, khái niệm vẫn rất mơ hồ, hiện tại tốt xấu gì đã tiếp cận một ít chân tướng, rốt cuộc rốt cuộc sẽ là loại hộp gì, bên trong có cái gì, nàng tạm thời còn không biết.
Lạc Thần nói: "Phải. Bất quá trước đó, tôi có lời hỏi cháu."
Tiểu Ích khiếp sợ nhìn Lạc Thần, chờ nàng đặt câu hỏi.
Lạc Thần hỏi rất ngắn gọn: "Vì sao cháu lại vào trong động?"
Tiểu Ích vừa nghe, vành mắt chợt đỏ: "Không phải cháu muốn vào trong động, cháu là bất đắc dĩ, cháu.... Cháu là bị người khác đẩy xuống."
Sắc mặt của mọi người đều đông cứng.
Tiểu Ích nói: "Ông nội sau đó ra ngoài cúng tế thì không trở về nữa, cháu rất nhớ hắn, luôn đi tìm hắn trong thôn. Sau đó có một ngày, cháu thực sự thấy được ông nội, hắn đứng trên đường lớn, tuy rằng khuôn mặt rất mơ hồ nhưng cháu có thể nhìn ra đó là khuôn mặt của ông nội, bất quá có chút kỳ quái, cháu cảm thấy thân thể của ông nội dường như cao hơn trước đây. Ông nội dường như không phát hiện ra cháu, đi đến bên cạnh cái động lớn trên đường, quỳ rạp trên mặt đất, cứ như vậy từng chút bò xuống động, cháu muốn kéo hắn lại, nhưng cháu chậm một bước, hang động kia sâu như vậy, ông nội cháu phải làm sao đây. Cháu cảm thấy rất sợ, nên trở lại nói với bà nội và ba mẹ, bọn họ theo cháu đến đó, sắc mặt đại biến, đều không tin cháu. Sau đó cháu lại một mình chạy đến trước động, con trai nhà thôn trưởng còn có mấy người bạn của hắn nhìn thấy cháu, đến chỗ cháu đòi tiền. Bọn họ học cùng lớp với cháu, cháu phải đưa tiền cho bọn hắn, nếu như không cho bọn hắn thì bọn hắn sẽ đánh cháu, lúc đó trên người cháu thực sự không có tiền, hơn nữa cháu nóng lòng ông nội nên tranh cãi vài câu với bọn họ, kết quả con trai của thôn trưởng tức giận, đẩy cháu xuống phía dưới."
Tiểu Ích nói xong, bật khóc.
Lúc đầu Sư Thanh Y chỉ biết là Tiểu Ích lo lắng vì có bà nội ở đây, nhưng không biết rốt cuộc lo lắng chuyện gì, hiện tại nàng rốt cục biết được, thì ra Tiểu Ích bị người khác bắt nạt, nếu như hắn ở trước mặt bà nội nói bản thân bị bắt nạt, bà nội hắn sẽ rất khổ sở, nói không chừng còn muốn đi tìm nhà thôn trưởng lý luận, mà thôn trưởng ở trong thôn rốt cuộc vẫn là người có địa vị, hắn hẳn là là bà nội bị thiệt nên mới không dám nói.
Lạc Thần lập tức cầm khăn giấy, đưa cho Tiểu Ích, Tiểu Ích lại nói: "Cháu nói đều là sự thật, cháu thật sự gặp được ông nội, dì.... Dì sẽ tin cháu chứ?"
Lạc Thần nói: "Tôi tin."
Tâm tình của Tiểu Ích lúc này mới thư hoãn một ít, dường như rốt cục tìm được người để nói hết tâm sự, hắn nói tiếp: "Cháu rơi xuống động, cháu cho rằng mình sẽ ngã chết, nhưng không có, bên dưới có cái gì đó đón được cháu, cháu không biết đó là cái gì, chỉ cảm thấy nhờn dính, lại rất mềm mại, lúc đó cháu cũng sắp bị dọa chết, bên trong tối đen như mực cái gì cũng không nhìn thấy, cháu lập tức bỏ chạy. Dưới đáy động không gian rất lớn, chạy rồi lại chạy, cháu phát hiện phía trước có ánh sáng, cháu liền chạy về phía phát ra ánh sáng, phát hiện nơi đó chất rất nhiều rất nhiều hộp. Lúc đó cháu không nên lấy cái hộp kia."
Lạc Thần nói: "Cháu làm thế nào ra khỏi động?"
Tiểu Ích trở nên hoảng hốt: "Cháu.... Kỳ thực cháu cũng không biết bản thân làm thế nào ra được, vô cùng kỳ quái. Cháu ở bên dưới dường như thấy được một vị tỷ tỷ, cháu nhớ cháu cùng nàng nói chuyện, nhưng sau đó cháu không còn ý thức nữa, chờ lúc tỉnh táo lại, cháu đã trở lại trong thôn."
"Cháu nhớ được dáng vẻ của vị tỷ tỷ kia sao?"
"... Không nhớ rõ nữa, những chuyện đã nói cũng không nhớ rõ."
Mắt thấy hỏi không ra manh mối gì khác, Lạc Thần bảo Tiểu Ích dẫn nàng đi lấy chiếc hộp, Tiểu Ích nói hộp ở trên lầu, Lạc Thần theo lên lầu, qua một đoạn thời gian mới trở xuống, mang theo một cái hộp nhỏ khích thước tương đương với hộp sữa. Lạc Thần cùng Tiểu Ích nói nàng sẽ mang đi, trả về trong động, chỉ cần hắn không vào trong động, sau này cũng sẽ không sinh bệnh, Tiểu Ích hiển nhiên rất tin tưởng nàng, liên tục đáp ứng.
Sau đó Thiên Thiên cùng lão nhân quay trở lại, lão nhân thấy Tiểu Ích tinh thần tốt hơn trước đó, cũng vui vẻ không ít, Thiên Thiên căn dặn nàng vài câu, đại ý là muốn nàng yên tâm, Tiểu Ích rất nhanh sẽ khỏi hẳn, lão nhân lại không ngừng cảm kích.
Mọi người rời khỏi nhà Đinh Thành Phúc, nửa đường Sư Thanh Y mang bao tay, mở cái hộp Lạc Thần mang đi, phát hiện bên trong có ba vật thể tương tự như nhộng, chỉ là nhỏ hơn các loại nhộng thông thường. Mỗi một con nhộng chiếm một ngăn nhỏ hình trứng, mà trong hộp vốn dĩ là có mười ngăn nhỏ như vậy, hiện tại bảy ngăn khác đều trống rỗng.
Lạc Thần hỏi Thiên Thiên: "Trước đó cậu ở trong thôn tổng cộng giải cổ cho bao nhiêu người? Tuổi tác tương đương Tiểu Ích?"
Thiên Thiên nói: "Bốn người, quả thật đều là trẻ con."
"Trước đó cậu từng đến nhà thôn trưởng sao?"
Thiên Thiên lắc đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.