Chương trước
Chương sau
Trường Sinh nhìn thấy hai người các nàng đều ăn, càng thêm vui vẻ, chăm chú lựa chọn trong số đồ ăn vặt bày trên bàn: "Bánh gạo này còn có hương vị khác, có muốn nếm thử hay không?"
Vừa rồi ăn chính là bánh gạo hương vị truyền thống, lúc này Trường Sinh lại đưa đến một loại hương đậu đỏ. Đóng gói trong suốt, có thể được chiếc bánh tròn vo bên trong, trong suốt mềm mại.
Lạc Thần nhận lấy, hỏi Sư Thanh Y: "Muốn ăn không?"
Sư Thanh Y gật đầu.
Lạc Thần tiếp tục đút đến bên môi nàng, Sư Thanh Y cắn một miếng nhỏ, ăn rất chậm rãi. Trên cơ bản lúc Sư Thanh Y ăn uống đều rũ mắt, thỉnh thoảng mới nâng mắt nhìn lên, lặng yên nhìn Lạc Thần một cái, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Lạc Thần hàm chứa ý cười nhìn nàng, nàng sẽ lập tức cúi đầu né tránh.
Trường Sinh ngoại trừ cơm tối, vốn dĩ ban đêm còn ăn con cá Lạc Thần đặc biệt làm cho nàng, mà nàng vẫn luôn ghi nhớ những lời Sư Thanh Y và Lạc Thần căn dặn, ban đêm không thể ăn quá nhiều, phải ăn uống thích hợp, cho nên mặc dù nàng có thích đồ ăn vặt hơn nữa, lần này cũng không dự định ăn tiếp.
Nhưng nàng ở bên cạnh nhìn Lạc Thần đút Sư Thanh Y ăn bánh gạo, nhìn nhìn, khóe mắt liền liếc đến trên bàn. Liếc mắt nhìn đến đống đồ ăn vặt, đại khái là cảm thấy thời cơ không thích hợp, nên lại lập tức di chuyển ánh mắt.
Sau đó cảm thấy vẫn là có chút nhớ thương, lại lần thứ hai nhìn đến chúng.
Vài lần tam phiên, vô cùng quấn quýt.
Khổ tâm của Trường Sinh cuối cùng bị Sư Thanh Y phát hiện, Sư Thanh Y dù sao cũng không nói lời nào, mà chỉ chăm chú nhìn Lạc Thần. Mà Lạc Thần đã phát giác được lúc ăn Sư Thanh Y vẫn luôn né tránh ánh mắt của nàng từ lâu, lúc này lại trực tiếp như vậy, nàng chỉ thấy ánh mắt Sư Thanh Y khẽ động, ánh mắt dừng lại ở trên người Trường Sinh.
Lạc Thần dĩ nhiên cũng nhìn về phía Trường Sinh.
Trường Sinh hồn nhiên bất giác, đang nhìn đống đồ ăn vặt trên bàn mà ngẩn người
Có Sư Thanh Y nhắc nhở, Lạc Thần liền thu hết tiểu dáng vẻ của Trường Sinh ở trong mắt, khẽ cười nói: "Muốn ăn, thì ăn đi."
Trường Sinh được chính là câu này, nàng thiên tính hoạt bát, ngược lại cũng hào phóng mà thừa nhận: "Tôi là muốn ăn, nhưng ban đêm tôi đã ăn cá, có phải không mấy thỏa đáng hay không?"
Câu hỏi này của nàng nghe như đang trưng cầu ý kiến, nhưng thực tế chính là đang rất muốn ăn, nếu như thực sự không muốn vậy thì hoàn toàn có thể khẳng định nói mình không ăn nữa, nhưng lúc này còn hỏi lại một câu, có thể thấy được nàng vẫn ôm huyễn tưởng đối với những thức ăn này. Không ăn, nàng lại phải ủ rũ một thời gian, nhưng nếu như nàng có được một lý do có thể ăn, vậy nàng sẽ theo bậc thang này mà trèo xuống, cũng có thể an tâm, không cần lo lắng nữa.
Tâm tư nhỏ của nàng làm sao có thể tránh được đôi mắt của Lạc Thần và Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y không hé răng, Lạc Thần thuận thế cho nàng một bậc thang, nói: "Trước đó trên lầu dị động, chị theo em ra ngoài điều tra một chuyến, hiện tại lại không đi ngủ, có lẽ con cá trong bụng chị cũng bị tiêu hóa hết rồi."
Trường Sinh lập tức mừng rỡ: "A Lạc nói đúng. Như vậy tính ra tôi có thể ăn thêm một cái bánh gạo rồi."
Sư Thanh Y: "..."
Trường Sinh cũng xé mở một túi bánh gạo, bắt đầu nhấm nháp.
Lạc Thần tiếp tục đút Sư Thanh Y, chờ Sư Thanh Y không ăn nữa, Lạc Thần nói: "Ăn ngon không?"
Sư Thanh Y gật đầu.
Trường Sinh có chút lo lắng nói: "A Lạc, em cũng ăn đi, đừng để bị đói."
Sư Thanh Y cũng không chuyển mắt nhìn Lạc Thần, lúc này Lạc Thần không hỏi nàng, nàng trái lại chủ động gật đầu, tuy rằng vẫn là rầu rĩ, nhưng rốt cuộc vẫn biểu đạt cùng một ý nghĩ giống như Trường Sinh, muốn Lạc Thần ăn một chút gì đó.
Lạc Thần ừ một tiếng, từ trên bàn chọn ra một loại bánh, chậm rãi ăn. Nàng từ trước đến nay cuộc sống có quy luật, ăn uống có độ, cho dù hiện tại mệt mỏi cả một đêm, dưới tình huống đặc biệt không có nguyên liệu nấu ăn, phải ăn đồ ăn vặt đỡ đói thì phân lượng của nàng vẫn đắn đo rất thỏa đáng.
Chờ nàng cảm thấy ăn đủ rồi liền ngừng lại, thu dọn mặt bàn, đem đồ ăn vặt còn lại để vào trong túi.
Trường Sinh nhìn thấy Sư Thanh Y trầm mặc không nói, rất muốn nói gì đó với nàng, cho dù Sư Thanh Y không nói lời nào, chỉ cần có thể thấy nàng gật đầu hoặc lắc đầu cung tốt, chỉ cần có phản ứng, như vậy đối với Trường Sinh mà nói chính là một việc đáng mừng rồi.
Vì vậy Trường Sinh ngồi trước mặt nàng, sưu tràng quát bụng một phen, xuất ra dũng khí không có chuyện nói cũng phải nói, nói với Sư Thanh Y: "A Cẩn, em và A Lạc vừa rồi đang làm gì trong phòng?"
Sư Thanh Y: "..."
Lạc Thần thu dọn xong, bước đến nói: "Xem một số hình ảnh chụp được trước đó."
Nói xong, nàng đưa điện thoại di động cho Trường Sinh xem: "Chị xem thử đi, để xem cách nhìn của chị như thế nào."
Trường Sinh liền xem xét những tấm ảnh quỷ dị kia từ đầu đến cuối, tỉ mỉ quan sát. Nàng vốn dĩ còn không biết tìm đề tài gì để nói, chọc Sư Thanh Y mở miệng, lúc này xem ảnh chụp lực chú ý liền tạm thời dời lên trên ảnh.
Thừa dịp Trường Sinh đang xem ảnh, Lạc Thần thấp giọng nói với Sư Thanh Y: "Trước đó chị đi ra ngoài sau đó gặp phải một việc, em không biết, chị sẽ nói cho em nghe, bằng không em chỉ nhìn ảnh chụp cũng không biết cụ thể đã phát sinh chuyện gì, chắc chắn sẽ khó hiểu rõ đầu đuôi."
Sư Thanh Y vẫn ở trong phòng, không cách nào thu nhận được tin tức bên ngoài, xác thực là rất muốn biết bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cho nên nàng gật đầu.
Sau đó nàng phản ứng kịp, lại lập tức trừng Lạc Thần một cái.
"Như vậy có nghĩa là em thừa nhận em đã xem ảnh chụp trong điện thoại của chị." Lạc Thần dễ dàng dụ dỗ được nàng, lại cười nói: "Lúc em xem ảnh, em không ngồi bên cạnh chị, ở góc độ đó có lẽ không nhìn rồi, sau đó em đứng lên, cự ly quá xa, em lại làm thế nào thấy rõ màn hình điện thoại?"
Sư Thanh Y: "..."
Lạc Thần ý vị thâm trường liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không nói gì nữa, chỉ là mô tả sơ bộ tình huống sau khi nàng ra ngoài, chờ lúc nói đến bàn tay đứt Cửu Vĩ trong coi bị trộm đi, mi tâm của Sư Thanh Y nhíu càng chặt.
Trường Sinh rốt cục xem xong ảnh chụp, nói: "Tư thế của kẻ mặc áo choàng này quá cổ quái, người bình thường lúc chạy, thân thể sẽ nghiêng về phía trước, nhưng hắn lại ngã về phía sau, nửa người trên, nhất là đầu, rất không phối hợp, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Còn có dấu chân, cũng không thống nhất, người bình thường sao lại đồng thời có hai chân chênh lệch lớn như vậy, hai chân này rõ ràng đến từ hai người khác nhau."
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Đây là một cổ thi thể, hơn nữa còn là một cổ thi thể được ghép nối."
Trường Sinh nói: "Cổ thi thể hai người phát hiện trong bụi cỏ đã thất linh bát lạc, nhưng thân người của nó lại đào tẩu, mà cổ thi thể gõ cửa lúc chạy bộ tư thế cổ quái, có lẽ là thời gian quá ngắn, thi thể khâu vá quá vội vàng nên các bộ phận còn chưa thích ứng, mới dẫn đến thi thể trên dưới không phối hợp. Vậy có khi nào là có người một lần nữa ghép nối tay chân đầu mới vào thân người của cổ thi thể đã chạy trốn trước đó, khiến nó dùng một hài thái khác hoạt động trở lại?"
"Rất có thể, nhưng ở đây có một vấn đề."
Trường Sinh chăm chú nghe Lạc Thần phân tích, Sư Thanh Y nhìn như chỉ chăm chú nhìn sàn nhà, nhưng thực tế nàng cũng đang tỉ mỉ lắng nghe. Lạc Thần nói: "Lúc cổ thi thể gõ cửa, là gõ từ bên dưới, cho nên nói thực tế là nói chỉ đang dùng chân đá cửa, nhưng vậy chứng tỏ hai tay của nó có thể không tiện cử động. Nhưng cổ thi thể bỏ chạy trên đồng cỏ chỉ bị bọn em cắt đi một tay, một tay kia vẫn còn, nếu như nó lại bị người khác chấp vá lại, cho dù là một tay mới may lại không cách nào hoạt động phối hợp, không thể làm động tác gõ cửa thì cánh tay còn lại vẫn có thể gõ cửa, vậy vì sao nó lại phải dùng chân đá cửa? Trừ phi cánh tay còn lại của nó cũng có vấn đề gì đó, ngay cả một ít động tác cơ bản cũng không làm được."
"Vậy có thể là vấn đề gì? Cánh tay còn lại cũng bị thương?"
Lạc Thần trầm ngâm nói: "Em hoài nghi cánh tay còn lại của nó, và cánh tay bị đứt có mối liên hệ nào đó. Có thể hai tay không thể thiếu một, nếu như mất đi một trong hai, cái còn lại sẽ bị ảnh hưởng, đây cũng là lý do vì sao có người lẻn vào trong phòng, trộm đi bàn tay Cửu Vĩ giấu ở phòng tạp vật, có lẽ bàn tay bị đứt là vô cùng quan trọng."
"Nếu như là vậy, tất cả có thể giải thích được rồi." Trường Sinh tán thành.
"..Ba cái." Lúc này, Sư Thanh Y vốn trầm mặc hiếm khi nói ra một câu.
Trường Sinh nghe nàng nói vô cùng mừng rỡ, nhưng lại không hiểu nàng là có ý gì, nói: "A Cẩn, cái gì mà ba cái?"
Sư Thanh Y nhìn về phía Lạc Thần.
Lạc Thần ngầm hiểu, nói: "Ý của Thanh Y là, trong tối nay, tổng cộng có ba kẻ xâm nhập."
Sư Thanh Y gật đầu.
Lạc Thần nói: "Tổng cộng ba người, trong đó có một cổ thi thể, và hai người."
Để Trường Sinh dễ hiểu, nàng giải thích thêm: "Cửu Vĩ hành động mau lẹ không gì sánh được, lại thông minh, nếu như là con người bị nó truy đuổi, đại thể khó có thể thoát thân. Chỉ có số rất ít người khinh công trác tuyệt, Cửu Vĩ mới đuổi không kịp, mặc dù đuổi không kịp nhưng vẫn có thể duy trì một khoảng cách nhất định, như vậy có nghĩa là người mở cửa phòng bếp dẫn dụ Cửu Vĩ đi không cách nào vòng trở lại lúc đang bị nó đuổi theo, như vậy người trộm đi bàn tay trong lồng chim nhất định không phải người đó, lại càng không phải là cổ thi thể đến gõ cửa. Chỉ có một loại khả năng, hiện trường lúc đó còn có kẻ thứ ba, chính là kẻ đó đã trộm bàn tay đứt đi. Hơn nữa cổ thi thể tay chân không phối hợp, cửa cũng không thể gõ, làm sao có thể mở được cửa sổ, như vậy chắc chắn là kẻ thứ ba đã mở cửa sổ cho nó."
Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ: "Như vậy là có người tỉ mỉ bày ra tất cả những chuyện tối nay. Đầu tiên là để một người gây sự chú ý của Cửu Vĩ, dẫn đến Cửu Vĩ mang giấu lồng chim, sau đó người đó mở cửa phòng bếp, dẫn dụ Cửu Vĩ đi. Tiếp theo là cổ thi thể tiến vào từ lầu ba, gõ cửa hấp dẫn sự chú ý của chúng ta, dẫn phát hỗn loạn trong nhà, lúc đó mọi người ầm ĩ, chúng ta lại chăm chú nhìn cổ thi thể chạy trốn, mà Cửu Vĩ cũng không còn ở trong phòng, lầu một lúc đó không có người, liền có kẻ thứ ba nhân cơ hội lẻn vào đánh cắp bàn tay đứt. Vì bàn tay này mà phí nhiều tâm tư như vậy, có thể tưởng tượng nó xác thực vô cùng quan trọng."
Nàng nói đến đây, liền bước đến trước mặt Sư Thanh Y đang nghiêm mặt nhìn sàn nhà, nhéo má nàng, tự đáy lòng khen ngợi nàng: "A Cẩn thật thông minh."
Sư Thanh Y bị Trường Sinh nhéo má, thiếu chút nữa xù lông, nàng ngẩng đầu trừng mắt một cái.
Trường Sinh bị trừng, lui về phía sau hai bước, nhưng cũng không sợ, chỉ là nhìn thấy Sư Thanh Y như vậy càng cảm thấy nàng khả ái, lại vừa chua xót khó chịu.
"Về phòng ngủ đi." Lạc Thần đưa túi đồ ăn vặt cho Trường Sinh, để nàng mang về: "Chị ăn đồ ngọt, lát nữa trước khi đi ngủ nhớ đánh răng lần nữa. Ngày mai không có việc gì, có thể dậy trễ một chút."
Trường Sinh rất quen với những lời căn dặn của Lạc Thần, mỉm cười đáp ứng, lại cáo biệt Sư Thanh Y: "A Cẩn, tôi về phòng đây."
Lạc Thần tiễn nàng ra cửa, Sư Thanh Y cũng yên lặng đi theo, nàng đứng sau lưng Lạc Thần, nhìn Trường Sinh về phòng.
Trường Sinh vừa đi, gian phòng lại trở nên yên tĩnh.
Lạc Thần một bên cầm quần áo từ trong ba lô của Sư Thanh Y, một bên đạm nhạt nói: "Đã khuya rồi, chị giúp em tắm rửa, sau đó chúng ta ngủ lại đi."
Sư Thanh Y vừa nghe nàng nói muốn giúp mình tắm rửa, liền muốn ngăn cản nàng cầm quần áo của mình đi, nhưng lại bất tiện, nàng có chút cấp thiết, dưới tình thế cấp bách liền huých vào Lạc Thần, Lạc Thần ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng liên tục lắc đầu, lỗ tai đỏ ửng, cũng không biết là bởi vì nóng lòng hay là nguyên nhân gì khác.
Lạc Thần nói: "Em ra rất nhiều mồ hôi. Hoặc là chị lau người cho em, hoặc là chị giúp em tắm, thật ra cũng không có gì khác biệt, tay của em bất tiện, chỉ có thể để chị giúp em."
Sư Thanh Y suy tư chốc lát, xoay người đi, cho nàng nhìn hai tay bị xiềng xích trói phược.
"Em muốn chị giúp em cởi trói?"
Sư Thanh Y gật đầu.
"Là em cảm thấy có thể cởi ra, mà không phải vì em muốn tự mình tắm rửa cho nên mới muốn chị cởi trói?"
Lỗ tai Sư Thanh Y càng đỏ, nghiến ra ba chữ: "Có thể cởi."
Lạc Thần không đành lòng để nàng chịu xiềng xích dằn vặt, đã sớm muốn giúp nàng cởi ra, nhưng trước đó Sư Thanh Y vẫn không chịu, cũng không có cách nào. Hiện tại nếu như Sư Thanh Y đã mở miệng yêu cầu, nàng cũng không do dự nhiều, lập tức cởi bỏ xiềng xích trên người Sư Thanh Y, để nàng ngồi vào trên giường, còn mình thì đi lấy một chậu nước ấm, từ trong ba lô lấy ra một lọ thuốc tan bầm, ngồi vào bên giường giúp Sư Thanh Y xử lý vết đỏ trên tay.
Lúc trói tay, để bảo vệ Sư Thanh Y Lạc Thần đã đặc biệt lót khăn mềm vào trước, như vậy có thể giảm thiểu một phần ma sát cùng tổn thương mang đến.
Nhưng hiện tại cổ tay và mắt cá chân của Sư Thanh Y vẫn hiện ra những vết đỏ nhìn thấy mà giật mình.
Nàng da thịt trắng nõn non mềm, tựa như xuân tuyết, một khi bị xích hồng ngân sẽ hiện ra rất rõ ràng.
Lạc Thần nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, kinh ngạc nhìn vết tích phía trên.
Lực tác dụng là tương hỗ, nếu như chỉ là bị xiềng xích khóa lấy, không cử động, không giãy dụa, tận lực tránh dùng sức thì cũng sẽ không bị xiềng xích tổn thương bao nhiêu. Nhưng hiện tại hồng ngân nghiêm trọng như vậy, còn có một số chỗ bị xiềng xích trói buộc đến ứ xanh, có thể tưởng tượng nàng lúc đó có bao nhiêu thống khổ.
Thống khổ như vậy, nhưng vẫn nhịn xuống.
Nếu nàng thực sự muốn kéo đứt những xiềng xích này, thật ra dễ như trở bàn tay, nhưng cuối cùng nàng vẫn tự kiềm chế được.
Kiềm chế, có đôi khi là một việc vô cùng tàn khốc, hơn nữa còn phải trả một cái giá.
"Sẽ rất đau, kiên nhẫn một chút." Giọng nói của Lạc Thần ẩn dấu một tia run rẩy.
Sư Thanh Y tùy ý nàng nắm tay mình, không nhìn nàng mà chỉ yên lặng gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.