Giọng nói của nữ nhân kia nghe vào có chút thô cứng, không cảm nhận được dao động nào, giống như một đường thẳng tắp trên điện tâm đồ khi tim bệnh nhân đập.
Loại giọng nói này lúc vừa nghe đến khó tránh khỏi làm người ta cảm thấy khó chịu tuy rằng không quá thỏa đáng nhưng quả thật có phần giống như người chết mở miệng nói chuyện.
Rợn người.
"Vô cùng cảm ơn." Sư Thanh Y ngược lại vẫn duy trì nụ cười ấm áp, nói cảm ơn với nữ nhân. Thật ra nàng muốn quan sát tình huống của nữ nhân kia nhưng bởi vì khuôn mặt bị chiếc mũ che kín nên thấy không rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt nữ nhân phá lệ tái nhợt, huyết quản thanh sắc thoáng ẩn thoáng hiện.
Cứ nhìn chằm chằm vào đối phương cũng không thỏa đáng, cũng dễ dẫn đến người ta nghi ngờ, Sư Thanh Y cũng chỉ có thể liếc nhìn vài cái, rồi cùng Lạc Thần bỏ đi, đứng ở một chỗ xa hơn một chút.
Người trên những chiếc xe việt dã khác có lẽ cũng nghe thấy động tĩnh, có vài người xuống xe, cách một khoảng cách, nhìn về phía Sư Thanh Y các nàng.
Một nam nhân trong số đó có mái tóc nhuộm màu bạch kim, có thể là do nhuộm không đều, thoạt nhìn như bạc màu, lại hỗn loạn một chút tóc đen, nhìn vào có phần buồn cười. Hắn ôm vai một nam nhân bên cạnh vừa nhìn bên này vừa thấp giọng nói, cũng không biết đang nói cái gì.
Nam nhân trước đó hỏi chuyện cầm cờ lê đến, đưa cho Sư Thanh Y, ánh mắt nặng nề.
"Cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968623/quyen-5-chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.