Lạc Thần phát giác Sư Thanh Y chỉ mỉm cười, không trả lời câu hỏi vừa rồi, liền thoáng rũ mi, tỉ mỉ quan sát vòng dây thừng trên tay, nhìn một lúc mới lạnh mặt đáp: "Có lẽ không được, chị quá vụn về."
"Không có, không có." Sư Thanh Y thấy nàng hiểu lầm, lập tức giải thích: "Tay chị rất linh hoạt."
Lạc Thần nâng ánh mắt, mâu quang khẽ lay động mà quan sát nàng.
Sư Thanh Y: "...."
Lạc Thần nói: "Vừa rồi vì sao lại cười?"
"Em cười là bởi vì em cảm thấy dáng vẻ vừa rồi lúc chị vừa thắt dây thừng vừa hỏi em." Sư Thanh Y cố ý dừng một chút: "Rất đáng yêu."
Lạc Thần: "...."
Đôi mắt đen nhánh của nàng chớp mắt đông cứng như mặc ngọc, sắc mặt lại không có gì biến hóa.
Sư Thanh Y đặc biệt chăm chú nhìn Lạc Thần một hồi lâu, muốn xem thần sắc nàng có gì khác thường không, ai biết Lạc Thần vẫn lặng yên không một gợn sóng, chỉ là ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn không dời khỏi người Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y mím môi, tựa hồ có chút nho nhỏ không cam lòng.
Sau một lúc lâu, Sư Thanh Y đột nhiên nghiêng người về phía trước, hai tay chống giường, đầu gối quỳ trên giường, khẽ vặn thắt lưng, giống như con mèo bò đến gần Lạc Thần.
Nàng mặc váy ngủ, dùng tư thái như vậy di chuyển khó tránh khiến váy trượt lên, thế cho nên lúc này gần như cả đôi chân đều quang lỏa, thỉnh thoảng được vải vóc bao bọc. Sau khi tắm rửa xong tóc dài xỏa xuống, sợi tóc mềm mại phần lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968617/quyen-5-chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.