Chương trước
Chương sau
Cổ nhân khi đó cũng không có phương pháp tính thời gian chính xác như đồng hồ của hiện tại, dân chúng thông thường đều là nhìn bầu trời để phân chia thời gian trong ngày, mặt trời mọc bắt đầu, mặt trời lặn thì hết một ngày. Bất quá khi đó cũng đã sớm xuất hiện một ít công cụ do thời gian, tỷ như đồng hồ nước các loại, đại thể là quan phủ cùng kẻ quyền quý các nơi mới có thể sử dụng được.
Trong đó đồng hồ nước của quan phủ thuộc loại chuẩn xác nhất, đại biểu cho quyền uy hiệu chỉnh thời gian của chính quyền khi đó, còn có quan Ti Hồ chuyên phụ trách công bố canh giờ mỗi ngày, đồng thời đúng hạn thêm nước vào đồng hồ, đảm bảo lượng nước cố định. Đến buổi tối, sẽ có phu canh căn cứ thời gian trên đồng hồ nước để cầm canh gõ mõ trên đường, báo canh giờ vào ban đêm.
Thời gian nước rơi có khoảng cách nhất định, cổ nhân chính là căn cứ loại nguyên lý này để phát minh đồng hồ nước, bất quá loại đồng hồ nước này cho do có tinh xảo hơn cũng khó tránh có sai lệch, ngược dòng tư liệu lịch sử ghi chép, đồng hồ nước có tinh xảo đến đâu thì trong một ngày cũng có sau lệch từ tám đến mười phút.
Sư Thanh Y nghe Phong Sanh vừa nói như vậy, dĩ nhiên nổi lên hứng thú thật lớn: "Cậu nói đồng hồ nước này của các người đặc biệt chuẩn? Chuẩn đến mức nào?"
Phong Sanh nói: "Chính là chuẩn đến không khác biệt."
Ba nữ nhân sắc mặt đồng thời lộ vẻ phức tạp.
Thiên Thiên cười nói: "Dĩ nhiên không khác biệt? Vậy quả thật là ngạc nhiên, phải đi xem mới không uổng chuyến này."
Nói để Phong Sanh dẫn đường, Phong Sanh xấu hổ gật đầu, vừa đi vừa có chút tự hào mà hồi ức: "Tôi cũng biết đồng hồ nước khó tránh khỏi có chênh lệch, bất quá cái của Vũ gia thật sự là không sai, có thể là bởi vì nó chuẩn như vậy cho nên mới một mực sử dụng đến giờ đi. Lúc nhỏ tôi cùng tiểu thư còn có Tô Diệc thường đến chỗ đồng hồ nước bên kia chơi đùa, có một lần buổi tối tiểu thư hiếu kỳ muốn nhìn một chút xem đồng hồ nước có phải thực sự chuẩn như vậy hay không, ba người hẹn nửa đêm chờ tại nơi đó, chờ đến lúc mười hai giờ phát hiện tiến tiêu trên đồng hồ thực sự vừa vặn chỉ vào giờ tý, sau đó cũng lần lượt nghiệm chứng qua, thời gian đều đúng."
"Vậy quả nhiên thú vị." Thiên Thiên cười đến khóe mắt giống như rót mật, từng giọt từng giọt đều có thể mị chết người, câu được câu không trò chuyện cùng Phong Sanh, Sư Thanh Y một đường nghe bọn họ nói chuyện, thử tìm kiếm một ít thông tin hữu dụng trong lời nói của Phong Sanh.
Lạc Thần chỉ nhìn đường phía trước, lặng im không lên tiếng, không biết nàng suy nghĩ cái gì.
Đường mòn sâu thẳm hẹp dài, loại tiếng nói khe khẽ vang trong đêm lạnh càng trở nên trống vắng, Sư Thanh Y lắng nghe, đồng thời ánh mắt thỉnh thoảng sẽ đảo qua hoa cỏ bốn phía, nơi này yên lặng đến đáng sợ, giống như côn trùng ẩn trong cây cỏ đều đã hoàn toàn chết đi.
Lạc Thần đột nhiên dừng chân.
Sư Thanh Y thấy nàng dừng lại, vô thức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ánh đèn pin chiếu ra một phiến quang dực hẹp dài, nơi phía cuối ánh sáng có một bóng người.
Người đó lưng còng, nửa người dưới đứng trong ánh sáng, nửa người trên hãm trong bóng tối không rõ, trên người là áo bông kiểu cũ màu xanh đen, được cài nút rất cẩn thận, dường như đọng lại trong bóng đêm.
Không phòng bị mà xuất hiện một người như vậy ngược lại khiến Sư Thanh Y nhớ đến bóng người thoảng qua trước đó.
Là người này sao?
Phong Sanh thấy rõ, cũng lập tức dừng lại, cầm đèn pin thay đổi phương hướng, ánh sáng lướt qua khỏi người đó, cuối cùng chiếu sáng khuôn mặt già nua có chút cứng nhắc như tro tàn của người đó.
"Hướng di, buổi tối tốt lành." Phong Sanh vô cùng lễ phép chào hỏi vị lão phụ nhân này, nhìn ra được hắn cũng không thân cận đối với người này, chỉ có kính nể nào đó.
Hướng di không hé răng, chỉ khẽ gật đầu với Phong Sanh, đại khái là biểu thị nàng nghe thấy.
Sau đó nàng xoay cổ, quay mặt về phía này chậm rãi nhìn về phía Sư Thanh Y các nàng.
Sư Thanh Y đối diện ánh mắt của nàng, phát hiện đôi mắt của nàng có chút trống rỗng, giống như vực sâu không đáy, nàng nhịn không được rùng mình một cái. Trước đây đến nhà Vũ Lâm Hanh nàng cũng từng gặp qua Hướng di này vài lần, nhưng đều là xa xa nhìn thấy, thậm chí tướng mạo nàng cũng không rõ, chưa từng gần gũi cùng nàng ấy tiếp xúc như vậy, càng miễn bàn nói chuyện.
"Là Hướng di đi?" Thiên Thiên nhất quán dáng vẻ quen thuộc từ trước đến nay, thoải mái bước đến nắm tay Hướng di: "Xin chào, tôi là bạn của Vũ tiểu thư, lần đầu gặp mặt, xin gọi tôi là Thiên Thiên là được rồi."
Sư Thanh Y: "....."
Đại khái là Thiên Thiên cho đến bây giờ chưa từng biết xấu hổ, chỉ biết là hai chữ "cợt nhã" viết như thế nào, cho đến bây giờ sẽ không biết hai chữ "ngượng ngùng" là gì, toàn thân Hướng di này đã viết bảy chữ lớn "người lạ các loại đừng đến gần", vừa nhìn đã khiến người ta không dám gần, Thiên Thiên lần đầu gặp mặt còn dám nắm tay người ta — còn không quản người ta có đáp ứng hay không mà đã tiên hạ thủ vi cường.
Trong lòng Sư Thanh Y co quắp một chút, nhất thời kính ngưỡng tinh thần tiên phong hiến thân vì cách mạng này của Thiên Thiên.
Quả nhiên khuôn mặt vốn dĩ đã lạnh của Hướng di thoáng chốc đông lạnh đến sắp nứt, lập tức giãy khỏi tay Thiên Thiên, cũng không nói lời nào mà tập tễnh rời đi.
Lưu lại Thiên Thiên đứng ở tại chỗ, lại tuyệt không cảm thấy xấu hổ, tay nàng thậm chí vẫn giữ tư thế nắm tay treo trên không trung, ý vị thâm trường mà nắn vuốt ngón tay, trên mặt mang theo tiếu ý.
Phong Sanh cũng giống như Hướng di đều là người của Vũ gia, phàm là người của Vũ gia có chỗ nào không thích hợp, sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của Vũ Lâm Hanh, Phong Sanh vừa nhìn cục diện vừa rồi, vội vàng tiến lên nói: "Thiên tiểu thư xấu hổ rồi, Hướng di nàng tính cách có một chút cổ quái, nhiều năm như vậy cũng đã thành thói quen, nàng cũng không phải cố ý, cô đừng để trong lòng."
"Sẽ không." Thiên Thiên thu hồi tay, không thèm để ý: "Nàng là trưởng bối, nguyện ý cùng tôi nắm tay đó là hãnh diện cho tôi, nếu không nguyện ý cũng không có gì quan trọng."
Phong Sanh thấy nàng thần sắc bình thường, lúc này mới yên lòng, nói: "Đồng hồ nước ở phía trước, mặt đất hơi trơn trượt, các vị cẩn thận."
Dứt lời hắn ở phía trước tiếp tục chiếu đèn pin dẫn đường, xa xa còn có thể nghe vài tiếng ho khan của Hướng di, cuối cùng tan đi trong trùng điệp cây cỏ âm u.
Lạc Thần cầm ô yên lặng đi đến bên cạnh Thiên Thiên, nhẹ giọng nói: "Thế nào?"
Sư Thanh Y cũng đi qua, cùng Lạc Thần một tả một hữu, kẹp Thiên Thiên ở giữa.
"Lúc nắm tay nàng, tôi phát hiện một chút chuyện thú vị." Thiên Thiên ngoắc ngoắc tay, hai người ngầm hiểu mà dán đến gần, Thiên Thiên trầm thấp nói một câu.
Chưa từng cùng Lạc Thần nghe xong, trong mắt nổi lên một chút gợn sóng, bất quá chưa từng có biểu thị rõ ràng gì, trở về tại chỗ tiếp tục đi về phía trước.
Phong Sanh ở phía trước không nghe thấy, chỉ một đường dẫn các nàng đến một góc của hậu viện.
Nơi hẻo lánh có một gốc cây đại thụ, tuổi cây vừa nhìn đã biết sẽ không nhỏ, thân cây phải vài người ôm mới có thể ôm hết, rễ cây cũng vươn lên mặt đất, trên mặt đất hình thành rất nhiều gò đất do rễ cây nhô lên. Bên dưới phủ một lớp lá dày, buổi tối hôm nay và hôm qua đều có mưa nhỏ, không khí ẩm ướt, vừa đi gần cây này liền có một cổ mùi hôi thối của lá cây, bùn đất và hơi nước pha lẫn đập vào mặt mà đến.
Bên phải đại thụ xây dựng một gian nhà nhỏ hẹp, chỉ có một tầng, xây dựng như từ đường, từ vết tích loang lổ bên ngoài do thời gian biến thiên còn có thể mơ hồ thấy được tàn ảnh của ngói xanh tường trắng. Nhà nhỏ chỉ có một phiến cửa gỗ chống đỡ, dáng vẻ lung lay sắp đổ, cũng không có khóa lại, thoạt nhìn chính là một vật bài trí, chỉ có thể che chắn một chút mưa gió bên ngoài.
Phong Sanh đẩy cửa ra, mọi người thu ô để ở bên ngoài, rồi đi vào trong.
Đèn pin chiếu ra một mảnh sáng sủa, nơi này tuy rằng cũ kỹ nhưng lại được thu dọn rất sạch sẽ, chỉ có tiếng nước tí tách vang vọng trong đêm tối vắng vẻ.
Một tiếng lại một tiếng, vĩnh không ngừng nghỉ.
Sư Thanh Y đứng yên, nhìn đồ vật duy nhất ở đây — đồng hồ nước, vòng quanh nó qua lại tỉ mỉ quan sát.
Nghe nói hồ đếm càng nhiều, như vậy đồng hồ nước lại càng chính xác, nhưng yêu cầu công nghệ lại càng phức tạp, rất khó chế tác. Một bộ nhật nguyệt tinh hồ của Nguyên Nhân Tông khi đó có bốn hồ đếm, đã là quá sức quý trọng, mà bộ đồng hồ nước trước mắt tổng cộng do năm hồ đếm lần lượt trùng điệp hàm tiếp mà cấu thành, mỗi một hồ chiếm một tầng thềm đá, nhìn từ dưới lên trên, ước chừng cao bằng 1,5 người. Giọt nước từ trong hồ đếm trên cùng dựa theo quy luật cố định mà rơi xuống, chảy tới tầng hồ tiếp theo, như vậy một tầng lại một tầng đi xuống, chảy tới thụ siêu ở tầng cuối cùng, mặt nước chậm rãi dâng lên, tiến tiêu trong hồ dịch chuyển theo sự dâng lên của mặt nước, chỉ vào vạch chia thời gian trên hồ.
Canh giờ của cổ nhân cũng không phân chia chính xác giống như giây phút của hiện tại, bộ đồng hồ nước này cũng chỉ nội trong mười hai canh giờ phân chia thành từng canh giờ cụ thể mà thôi, nếu như không phải vừa vặn chỉnh hướng đúng lúc thì khó có thể quy chiếu theo thời gian 24h của hiện tại, Sư Thanh Y cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, lại nhìn khắc độ phân chia trên thụ siêu để đối chiếu, phát hiện lúc này quả thật là chuẩn.
"Sư tiểu thư, có phải rất chuẩn hay không?" Phong Sanh hỏi Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y mỉm cười: "Quả thật là giống như cậu nói."
Nàng chuyển trọng tâm: "Bất quá cửa gỗ của ngôi nhà này chỉ có thể bảo vệ một cách cơ bản nhất, mà thể tích của nước lại dễ dàng bị nhiệt độ, ẩm độ các loại ảnh hưởng, bên ngoài gió thổi tuyết rơi, lúc mưa lúc nắng, nước bên trong dĩ nhiên cũng sẽ phát sinh biến hóa, đây là quy luật tự nhiên quy luật tự nhiên, hơn nữa trong quá trình nước rơi xuống các tầng sẽ có tổn hao, như vậy đồng hồ nước này trên thực tế là không nên chuẩn xác, trừ phi có người mỗi ngày đều đến hiệu chỉnh cho nó. Vừa rồi chúng ta thấy Hướng di, thoạt nhìn là nàng đến từ hướng này, lẽ nào nàng đến hiệu chỉnh cho đồng hồ nước!"
Phong Sanh gật đầu nói: "Phải, đồng hồ nước này từ lúc tôi hiểu chuyện cho đến nay chính là Hướng di một mình trông giữ, người khác không thể nhúng tay, Hướng di phụ trách mỗi ngày thêm nước cùng hiệu chỉnh đồng hồ nước."
Thiên Thiên ở bên cạnh trêu ghẹo: "Vũ gia các người cũng thật thú vị, giữ lại một đồ cổ khó lường như vậy, còn đặc biệt phối hợp thêm một quan Ti Hồ như Hướng di."
Phong Sanh nghiêm túc giải thích: "Thật ra đây đều là quy tắc của lớp trưởng bối, tôi cùng tiểu thư tuy rằng không rõ lắm, nhưng cũng là dựa theo quy tắc trước đây mà làm, việc chúng tôi làm cũng không thể phá hủy quy tắc của tổ tiên, nếu không sẽ gặp đại hạn. Hướng di chỉ thích làm việc này, một mình làm rất nhiều năm, cũng không muốn nghỉ ngơi, nên theo ý nàng thôi."
Lạc Thần một mình đến phía sau đồng hồ nước, cúi đầu nhìn vào trong bóng tối.
Trên mặt đất khảm một thạch bàn, mặt bàn đính một cây kim thiết, mặt trên cũng đánh dấu canh giờ khắc độ, tổng cộng chia làm mười hai phần, từng khắc độ chiếm một phần, ngược lại giống như đồng hồ mặt trời loại nhỏ. Đáy mắt của nàng sâu thẳm mà chăm chú nhìn, thỉnh thoảng dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ khắc độ, không lên tiếng.
Nhìn hồi lâu, Lạc Thần đem ánh mắt chuyển dời xung quanh, cẩn thận quan sát khu vực nhỏ hẹp này.
Trên mặt đất lát đá phiến trơn bóng, hiển nhiên mới được cẩn thận quét sạch không lâu, nhìn một lúc nàng ngồi xổm xuống ở góc Tây Nam.
Trên sàn của góc này có một ấn ký nâu đen thoạt nhìn rất kỳ quái, mơ hồ là một vòng tròn, chỉ là nhiều chỗ không trọn vẹn, giống như một vầng bán nguyệt, nàng mang bao tay dùng ngón tay nhẹ nhàng chè một cái lên mặt sàn, ngón tay lập tức dính một lớp bụi hắc sắc, sau khi đặt dưới mũi ngửi thử, lúc này mới đem chút bột phấn này rải ra khăn giấy, cẩn thận gói lại.
"Phát hiện bảo bối gì rồi?"
Bên tai thình lình truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, Lạc Thần ngẩng đầu, thấy Sư Thanh Y đang cười với nàng.
Sư Thanh Y khom lưng dán gần, Lạc Thần trước đó quỳ một gối xuống sàn, vừa lúc bị che phủ bởi chiếc bóng nhu hòa của nàng.
"Thơm quá." Sư Thanh Y khịt mũi, nhìn nàng nói.
Lạc Thần thuận thế duy trì tư thế này, nâng tay đưa tấm khăn giấy gói bột phấn đến trước mặt Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y mở khăn giấy ra, ngũ cảm của nàng hôm nay dường như được gió nhẹ vờn quanh, dường như tùy ý nắm bắt trong gió nhẹ thì có thể bắt được màu sắc, âm thanh, hương thơm, các loại dù cho trong đó chỉ mang một chút bất đồng.
Bột phấn hắc sắc lẳng lặng nằm trong khăn giấy bạch sắc, cổ hương khí như có như không càng phát ra rõ ràng, lan tỏa trong mũi nàng.
Sư Thanh Y gói kỹ khăn giấy: "Cho nên thứ hòa lẫn trong bùn đất trên người Vũ Lâm Hanh thực sự có thể là tro của gỗ mộc hương."
"Có thể." Lạc Thần đứng lên: "Bất quá không thể xác định là loại cây mộc hương nào, chị chưa từng ngửi qua loại hương này."
Sư Thanh Y có chút suy nghĩ, lại nói: "Chị xem đồng hồ mặt trời phía sau đồng hồ nước rồi sao?"
Lạc Thần gật đầu.
Sư Thanh Y nói: "Em vừa rồi đã kiểm tra một chút, phát hiện đồng hồ mặt trời kia dường như có thể xoay chuyển."
Đôi mắt Lạc Thần trong trẻo, chỉ là nhìn nàng mỉm cười.
Trước đó Sư Thanh Y thấy nàng nhìn đồng hồ mặt trời một lúc, phỏng chừng nàng đã sớm biết, cũng không giải thích nhiều chỉ lôi kéo nàng qua bên kia, nói: "Khắc bàn này xem ra phải dùng một chút khí lực mới có thể xoay chuyển, em không dám tùy ý động vào, sợ rằng chuyển sai rồi sẽ đụng đến cơ quan gì đó. Chị đến xem đi."
Thiên Thiên, Phong Sanh cũng đang ngồi xổm bên cạnh đồng hồ mặt trời để quan sát, Thiên Thiên chán đến chết nói: "Vị trí này cũng không có bao nhiêu ánh mặt trời chiếu vào, căn bản không dùng được, thứ này chỉ là một vật bài trí, xuất hiện tại đây rất không hợp lý."
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Đồng hồ nước này cũng là một vật bài trí, cũng không hợp lý."
Phong Sanh kinh ngạc: "Lạc tiểu thư?"
Lạc Thần hỏi ngược lại Phong Sanh: "Hướng di hiệu chỉnh đồng hồ nước, sử dụng cái gì làm thời gian tiêu chuẩn?"
"Nó cùng thời gian hiện tại của chúng ta không kém chút nào, đặc biệt chuẩn, dĩ nhiên là dùng giờ Bắc kinh."
"Vậy được rồi. Canh giờ của nó cùng canh giờ của chúng ta không sai chút nào, canh giờ của chúng ta biểu hiện thế nào nó biểu hiện thế đó, nhưng hôm nay có rất nhiều phương tiện để xem thời gian, đồng hồ, điện thoại di động, internet đều có, ở nơi nào xem thời gian cũng được, vì sao nhất định phải phí công sức để ngày ngày hiệu chỉnh đồng hồ nước? Ý nghĩa của việc hiệu chỉnh nằm ở đâu?"
Phong Sanh nhất thời có chút á khẩu không trả lời được, dừng một chút, hắn vẫn tìm một lý do thuyết phục bản thân: "Có lẽ là Hướng di không muốn để đồng hồ nước hoang phế, nếu nó là một bảo bối rất tinh xảo, có thể lớp trưởng bối muốn tiếp tục phát huy công năng tính thời gian của nó, để tránh lâu dài không sử dụng mà hư hao?"
Lạc Thần liếc hắn một cái, giữ kín như bưng: "Nếu thực sự là như vậy, nàng quả nhiên là một người đặc biệt chấp nhất."
Lúc này Sư Thanh Y đang chăm chú nhìn bàn xoay khắc độ của đồng hồ mặt trời, đột nhiên lại hỏi hắn: "Thời gian Hướng di mỗi ngày hiệu chỉnh là cố định sao? Có phân làm nhiều đoạn thời gian hay không?"
Phong Sanh nói: "Quả thật là cố định, nàng mỗi ngày đều sẽ ở sáu giờ sáng, mười hai giờ trưa, sau giờ chiều, tám giờ tối, nửa đêm mười hai đến hiệu chỉnh, lúc nhỏ tôi cùng tiểu thư còn có Tô Diệc mười hai giờ hiếu kỳ đến canh giữ để xem đồng hồ nước có chuẩn xác không, khi đó thật đúng là gặp được Hướng di, mỗi ngày nàng vào những thời gian đó đều đến đây, gió mặc gió, mưa mặc mưa, tuyệt không chậm trễ, tựa như đây là sinh mạng của của nàng."
Nói đến đây hắn dường như nhớ đến gì đó, thần sắc có chút khó chịu: "Nhớ kỹ có một lần tiểu thư phát sốt, vô cùng nguy hiểm, lúc nhỏ nàng vẫn chăm sóc tiểu thư, nhưng việc đầu tiên lại không phải đến chăm sóc tiểu thử mà là đi hiệu chỉnh đồng hồ nước này của nàng. Khi đó tôi nghĩ, cho dù.... Cho dù Vũ gia có người chết, nàng cũng sẽ chỉ quan tâm đồng hồ nước của nàng thời gian có chuẩn xác hay không."
Lạc Thần nói: "Cho nên nhiều năm như vậy nàng khuynh tẫn tất cả trong sinh mệnh, người khác đối diện sinh tử nàng cũng làm như không thấy, chỉ vì hiệu chỉnh một cái đồng hồ nước chạy đúng giờ, thứ mà hiện tại chúng ta có thể thấy được bất cứ lúc nào?"
"Cái này...." Phong Sanh nghe ra ý tứ của Lạc Thần, trả lời không được.
Lạc Thần thấp giọng nói: "Hay là, nàng cố chấp đúng hạn, cũng không phải vì chỉnh lý đồng hồ nước làm vật bài trí này."
Sư Thanh Y nhìn nàng một cái, hai người bốn mắt tương tiếp, Sư Thanh Y hiểu rõ cách nghĩ của nàng, chỉ vào khắc độ trên đồng hồ mặt trời: "Những khắc độ này, một khắc độ chiếm phần khắc bàn, từng khắc bàn có thể xoay chuyển, các người nhìn mấy khắc độ này, cẩn thận sờ thử sẽ cảm giác được mặt ngoài trơn bóng hơn một chút so với các khắc độ còn lại, chứng tỏ tần suất chúng bị người chạm đến sẽ cao hơn một ít. Sáng sáu giờ, trưa mười hai giờ, chiều sáu giờ, tối tám giờ, nửa đêm mười hai giờ, đây là thời gian mỗi ngày Hướng di đến hiệu chỉnh, vừa vặn mấy khắc độ đối ứng là giờ mẹo, giờ ngọ, giờ Dậu, giờ Tuất, giờ tý, tương đối trơn bóng, chúng ta có thể thử xoay chuyển mấy khắc độ này."
Phong Sanh ở Vũ gia ít nhiều cũng biết một ít tri thức về phong thuỷ, nghe Sư Thanh Y vừa nói, lại nhìn đồng hồ mặt trời này, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt trách bệch: "Tôi có nên gọi tiểu thư đến xem cơ quan này không?"
Sư Thanh Y nói: "Cậu nói nàng trạng thái không tốt, nhất là buổi tối, trước hết không nên kinh động nàng khiến nàng thêm gánh nặng, buổi sáng lại nói tiếp."
Phong Sanh ngẫm lại cảm thấy có lý, bất động tại chỗ: "Vậy mấy khắc độ này nên chuyển đến vị trí nào? Nếu như chuyển sai rồi, hậu quả có thể sẽ khó lường."
Sư Thanh Y thật ra đã sớm nghĩ đến phương pháp phá giải, nhưng nàng lại lo lắng loại phương pháp này có phải quá đơn giản rồi không, cho nên cũng không dám tùy tiện chuyển động.
Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y nói: "Cơ quan của người càng bảo thủ càng có quy luật thì càng dễ phá giải, bởi vì bọn họ quen thuộc các loại quy luật đối ứng, nếu quy luật dùng sai bọn họ sẽ không cách nào chấp nhận. Ngược lại là cơ quan của những người không bám vào một khuôn mẫu, chỉ là ngẫu nhiên khó có quy luật để tuân theo thì sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Nghĩ đến Hướng di, là thuộc về loại người đầu tiên."
Sư Thanh Y biết Lạc Thần đoán được quan điểm của nàng, nhất thời cũng thả lỏng hơn rất nhiều, nói: "Em đang suy nghĩ có phải thật ra là rất đơn giản hay không, nơi này là người xây dựng, mà tạm thời trước không cân nhắc phương vị ngũ hành trên lý luận, mà chỉ căn cứ mười hai địa chi cùng ngũ hành tham chiếu mà người thiết kế vốn dĩ đã lựa chọn, mão mộc, ngọ hỏa, dậu kim, tuất thổ, tý thủy, giờ mẹo sẽ đối ứng với phương vị tham chiếu là mộc, cũng chính là phương vị của cây cổ thụ bên ngoài."
Nàng nói xong, liền dùng lực xoay chuyển khắc bàn của giờ mẹo.
Mọi người ở đây chăm chú nhìn động tác trên ngón tay của nàng, trong không gian nhỏ hẹp này ngoại trừ âm thanh nước rơi có quy luật, không còn tiếng động nào khác.
Tí tách.
Một giọt nước rơi xuống.
Khắc bàn chậm rãi xoay chuyển, rốt cục hướng về phương vị của mộc.
Trên lưng Sư Thanh Y đổ mồ hôi, trước khi chưa phát hiện kết quả thật ra nàng cũng không dám hoàn toàn bảo đảm cái gì, đến lúc khắc bàn giờ mẹo đối ứng xong, cũng không có dị biến gì, lúc này nàng mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
"Vật Ngũ hành tham chiếu hẳn là đều ở phụ cận ngôi nhà nàng, đồng hồ nước này chứa kim cùng thủy, là phương vị?"
Sư Thanh Y gật đầu, có phép thử trước đó, lần này nàng đem khắc bàn của giờ Dậu cùng giờ tý chuyển tới phương vị của đồng hồ nước.
May nắm hiện nay tất cả bình thường.
"Vậy thổ đâu?" Phong Sanh có chút thấp thỏm: "Nội ngoại gian nhà đều là đất đá, phạm vi quá lớn, từng phương vị đều có, cũng không có gì đặc biệt để tham chiếu."
"Vậy trước đừng động đến, duy trì nguyên trạng, chúng tôi trước tìm xem phương vị của hỏa." Sư Thanh Y nói xong. Nàng nghĩ thầm ngũ hành bát quái tính toán về bản chất chính là một cái vòng tròn, nếu bên cạnh tất cả đều là đất mà hình tròn khởi điểm vốn dĩ chính là tới hạn, có lẽ phương vị của thổ ứng với giờ Tuấn vốn dĩ không cần thay đổi.
"Đăng hỏa, đăng hỏa, tham chiếu là trản đèn tròn ngoài cửa sao?" Phong Sanh hỏi nàng.
Sư Thanh Y lắc đầu, Thiên Thiên cười nói: "Đây không phải đen dầu hàng thật giá thật của cổ đại, bên trong đều là đèn LED, vậy cũng có thể gọi là hỏa?"
"Vậy ở đây cũng không có chỗ nào có lửa a." Phong Sanh nhíu mày.
Lạc Thần nhìn về phía Tây Nam nàng mới vừa đi qua: "Nơi này có lửa."
Góc Tây Nam lúc này lại rỗng tuếch, từ xa nhìn lại, không nhiễm một hạt bụi.
Lạc Thần nói: "Tôi ở trong khe góc phát hiện tro của cây mộc hương, đã có một thời gian, lúc huân mộc hương phải đốt cháy gỗ mộc hương, mà trên sàn nơi đó có một khối hắc sắc ấn ký bất quy tắc, có lẽ là có người từng nhiều lần đốt cháy gỗ mộc hương ở phương vị đó, giá đặt gỗ một hương lại bị nóng, lâu ngày dài tháng liền hình thành một ấn ký. Tuy rằng vị trí này đã thanh lý sạch sẽ, bất quá người đó từng nhiều lần huân hương ở đây, lúc nàng mở ra cơ quan vị trí kia nhất định là có lửa."
Sư Thanh Y chuyển động khắc bàn, chuyển giờ Ngọ đến phương vị phía Tây Nam.
Rất nhanh nàng chợt nghe một trận ma sát chuyển động thật nhỏ, sau đó toàn bộ gian phòng rung chuyển, mọi người vội vã thối lui né tránh, chỉ thấy sàn nhà nơi đồng hồ nước cùng đồng hồ nước đồng thời cùng nhau chìm xuống, chỉ nghe một âm thanh vang lên, phỏng chừng là đồng hồ nước cùng mặt đất phía dưới đã tương tiếp, sàn nhà lộ ra một lối vào.
Mà đồng hồ nước vốn dĩ do năm hồ đếm cấu thành, hôm nay lại vừa vặn trở thành cầu thang năm bậc dẫn xuống bên dưới, Lạc Thần đi xuống quan sát một chút, sau khi xác nhận không có vấn đề nàng là người đầu tiên đi xuống, dọc theo đồng hồ nước đi xuống phía dưới.
Sư Thanh Y lập tức đuổi kịp, đồng hồ nước dưới chân còn đang nhỏ nước, trong tiếng nước có quy luật nàng dĩ nhiên nghe thấy một loại âm thanh cũng cực kỳ có quy luật.
Hai thanh âm nhỏ giọt giao thoa cùng một chỗ, một nặng một nhẹ, một nhanh một chập, thôi tâm nhiếp hồn.
Bên dưới là một gian phòng khác, thoạt nhìn cũng cũng không lớn, đại khái là bởi vì ở dưới đất nên mùi hương ít nhiều có chút gay mũi.
Bên trong cũng chỉ có một vật đơn độc đặt ở đó.
Một cái đồng hồ nước khác.
Đồng hồ nước dưới nên đất còn muốn lớn hơn cái trên mặt đất một chút, tổng cộng do bảy tầng hồ cấu thành, làm bằng thanh đồng, gỉ đồng cũng đã rất lâu, dày một tầng, cũng không giống như cái ở phía trên được chà lau sáng loáng. Sư Thanh Y vốn định đến gần tỉ mỉ nghiên cứu, kết quả đột nhiên phát hiện trước mắt đột nhiên giống như xuất hiện quang trạch, có chút vị trí thậm chí bị chia tách tương tự như phản xạ ánh sáng, nàng vội vàng nói: "Mọi người trước không nên đến gần."
Những người khác lập tức dừng lại.
Sư Thanh Y lại định thần quan sát, chỉ thấy ngoại vi đồng hồ nước này thật ra còn bao phủ bởi một tầng trong suốt tương tự thủy tinh, chỉ là loại này còn trong hơn thủy tinh gấp trăm lần, vừa nhìn gần như có thể hoàn mỹ giấu ở trong không khí, nếu như không phải ở một số góc độ nó sẽ phản quang thì nàng cũng rất khó nhận thấy.
Hay là thứ này chỉ dùng để bảo vệ đồng hồ nước, mượn đó ngăn cản ảnh hưởng của ngoại cảnh đối với thể lưu bên trong, chỉ là tìm một vòng cũng không tìm ra cách mở tầng bảo vệ trong suốt này, phỏng chừng chỉ có người nắm trong tay đồng hồ nước này đến đây mới có thể làm được, không có cách nào, chỉ đành đứng bên ngoài quan sát.
Ngoại trừ tầng bảo vệ tinh xảo, bộ đồng hồ nước bảy tầng này còn khắc đồ án, tầng hồ cao nhất là đồ án táng cây rậm rạp, tầng kế tiếp vẫn là tán cây, chạc cây, sau đó mỗi một tầng đề vũ một bộ phận của cây, tập hợp bảy hồ chỉnh thể mà nhìn liền có thể được đồ án của một cây đại thụ.
Đại thụ được điêu khắc thoạt nhìn rất nhiều cành lá, chi nhánh cũng tựa như kéo dài vô tận, tuy rằng là đồ án khắc ra nhưng khí thế cao ngất che trời, bao thiên tế địa, nuốt cả nhật nguyệt, kéo vào tứ hải, nhìn qua chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều bị nó che kín.
Sư Thanh Y nhìn nó, cảm thấy bản thân có thể chính là một hạt cây.
"Khí thế của đại thụ này, giống như Cùng Tang chúng ta đã thấy qua ở Thần Chi Hải sao?" Thiên Thiên nhắc nhở.
Sư Thanh Y nhìn một lúc, vẫn là phủ nhận: "Cự kéo dài của Thần Chi Hải đều là Cùng Tang tạp loại, cũng không phải Cùng Tang thực sự, những cây đó nếu so sánh thì loại thật sự sẽ lớn hơn vô số lần."
"Chẳng lẽ đây là Cùng Tang chân chính?" Sắc mặt của Thiên Thiên cũng có chút thay đổi.
"Không ai gặp qua Cùng Tang chân chính." Lạc Thần nói: "Hiện nay còn không thể vọng đoán, nó có thể là một sự vật đến nay chúng ta chưa từng biết."
Sư Thanh Y không nói chuyện, trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy cây này nếu như thực sự tồn tại, có thể đáng sợ hơn cả Cùng Tang chân chính của Nam Hải, cũng không nhất định.
Phong Sanh đời này không ít lần xuống mộ, sóng gió gì chưa thấy qua, nhưng đột nhiên phát hiện dưới lòng đất nhà mình dĩ nhiên còn có động thiên, có thể là cảm thấy điều này có thể uy hiếp đến an toàn của Vũ Lâm Hanh, quan tâm sẽ bị loạn, nên hắn cả đêm đều tâm thần bất định, hiện tại thấy đồng hồ nước thứ hai, càng phát ngốc.
"Tôi không rõ, tôi không rõ." Phong Sanh lẩm bẩm nói: "Hướng di nàng muốn gì? Mọi người của thế hệ trước hẳn là biết việc làm của Hướng di, lẽ nào.... Lẽ nào là bọn họ muốn làm gì đó?"
Lạc Thần liếc mắt nhìn đồng hồ nước, nói: "Hiện nay người đã biết rồi, Hướng di dùng hết tất cả của nàng cũng không phải vì hiệu chỉnh đồng hồ nước trên mặt đất mà là vì hiệu chỉnh cái bên dưới này, cam đoan thời gian của nó là chuẩn xác. Còn lại, đều là ngụy trang."
Sư Thanh Y tỉ mỉ quan sát thụ siêu khắc độ, cũng nói: "Quả thật, hôm nay trên thế giới phân làm nhiều múi giờ như vậy, quốc gia chúng ta diện tích lớn, vốn dĩ trải dài qua rất nhiều múi giờ, vì để thuận tiện mới quy định dùng giờ Bắc kinh, thời gian của cả nước đều căn cứ giờ của đài trung ương làm tiêu chuẩn tiến hành hiệu chỉnh. Điều này có nghĩa là rất nhiều nơi vốn dĩ có chênh lệch thời gian, nhất là ở cổ đại, quốc thổ còn chưa thống nhất, thời gian mỗi chỗ đều khác nhau, từng chỗ đều có tiêu chuẩn đặc biệt. Hướng di cần cũng không phải là thời gian mọi người đều biết của hiện tại, mà là thời gian của đồng hồ nước này. Lúc này, sợ rằng không đơn giản là khác múi giờ giống như các khu vực của hiện đại, càng nhiều hẳn là so sánh chệnh lệch thời gian của nó với hiện tại, nó tự có một bộ tiêu chuẩn hiệu chỉnh, phỏng chừng cũng chỉ có Hướng di mới biết."
Nói đến đây, nàng lại nói: "Khắc bàn trên đồng hồ này rất kỳ quái, ký hiệu bên trên cho đến bây giờ chưa thấy qua, các người xem, mực nước đã đến chỗ này nhưng chỗ này đại diện cho giờ nào? Còn có một khắc độ khác ở đây, dường như là một loại đồng hồ đo thời khắc khác."
Nàng chỉ chính là một góc nhỏ ở trắc diện của đồng hồ nước, nơi này hãm vào, kẹp lấy một phù tiêu có thể xoay chuyển, xung quanh là khắc độ hồng sắc, khoảng cách có rộng có hẹp, hiện tại phù tiêu cách một khắc độ hồng sắc nào đó đã rất gần.
Thiên Thiên đến gần tỉ mỉ quan sát, không nói chuyện, Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần, Lạc Thần cũng không có cho ra đáp án.
Ai cũng không biết.
Sư Thanh Y chỉ đành đem các chi tiết của đồng hồ nước này đều chụp lại, lưu trong điện thoại di động, sau khi mọi người đều dùng điện thoại chụp hình lại, hiện tại vừa nhìn điện thoại di động của mỗi người đều có nhắc nhở cuộc gọi đến của Vũ Lâm Hanh.
"Tiểu thư nàng đang tìm chúng ta." Phong Sanh lo lắng nói.
"Cậu quá khẩn trương rồi, thả lỏng một chút, chúng ta mau trở về đi." Thiên Thiên thẳng qua bên kia: "Bên này còn có cánh cửa, các người đến xem."
Đi vào vừa nhìn, phát hiện bên trong còn có một phòng khác, chỉ có một cái giường, một ngăn tủ một cái bàn nhỏ, rất đơn sơ. Trên giường, trong ngăn tủ, còn có trên mặt bàn không có bất luận cái gì, sạch sẽ, xem ra là bình thường có người quét tước.
Mấy người nhìn nhau một cái, bắt đầu gõ tường, nện sàn nhà phân công nhau tìm đầu mối, ngoại trừ một chút tàn dư tro bụi hắc sắc của cây mộc hương, lại không có phát hiện gì.
Nhóm người ở bên dưới đợi một lúc, mỗi một chỗ đều tỉ mỉ kiểm tra qua, nhìn thấy không có cơ quan ngầm gì khác, quả thật chỉ có một tiểu không gian ngầm này tồn tại, nên chỉ đành thôi.
Cuối cùng đi ra ngoài, đem tất cả khôi phục về vị trí cũ, dọc theo đường mòn hậu viện trở về.
Trở lại trong biệt thự, Vũ Lâm Hanh ra chào đón, sau đó lập tức oán giận: "Mấy người các cậu chạy đi đâu vậy? Điện thoại cũng không nhận."
Sư Thanh Y cười xin lỗi: "Điện thoại di động tắt âm, không nghe thấy."
Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng: "Điện thoại di động của cậu tắt âm cũng thôi đi, lẽ nào cậu, còn có cậu —" Nàng một tay chỉ từ Thiên Thiên đến Lạc Thần, cuối cùng đến Phong Sanh: "A Sanh điện thoại di động của cậu cũng dám tắt âm?"
Phong Sanh đứng ở đó, mồ hôi lạnh chảy ra.
"A Sanh cậu nói mau, cậu bị các nàng dẫn đi ra ngoài làm gì?" Vũ Lâm Hanh chất vấn.
Lạc Thần hời hợt nói: "Bọn tớ dẫn hắn ra ngoài làm kẻ trộm một lúc. Xin lỗi, đã dạy hư người của cậu."
Phong Sanh: "....."
"Được rồi, được rồi, lại không có việc gì, để Phong Sanh dẫn chúng ta đến hậu viện đi dạo một hồi, ngắm phong cảnh." Sư Thanh Y lập tức chuyển hướng đề tài: "Trường Sinh đâu?"
"Bắn cung bắn đến đói bụng, nàng đang ăn khuya."
Sư Thanh Y vừa nghe lập tức làm bộ kéo căng khuôn mặt: "Đã giờ này còn ăn khuya không tốt cho cơ thể, không biết đêm không thể ăn sao, càng lúc càng không nghe lời, tớ phải giáo huấn nàng. Lạc Thần, Thiên Thiên, cậu cũng đi giáo huấn."
"Được." Lạc Thần cùng Thiên Thiên vui vẻ đáp ứng.
Sau đó ba người cùng nhau đi rồi.
Vũ Lâm Hanh nhìn thấy ba người bên cạnh đột nhiên tựa như con quay trong nháy mắt đã lăn đi mất, nhất thời phát ngốc, cũng không muốn hỏi Phong Sanh nữa, cũng đi theo ba người, kết quả giận không chỗ phát.
Ba người kia cùng Trường Sinh vây quanh bàn, chính kinh mà ăn khuya, lúc Vũ Lâm Hanh đến, Sư Thanh Y đang cười híp mắt giáp sủi cảo cho Trường Sinh: "Rất đói rồi đi?"
Vũ Lâm Hanh: "...."
"Ha ha ăn! Vừa rồi ai nói đêm không thể ăn!" Vũ Lâm Hanh tức giận đến cầm lấy một đĩa tương, gấp sủi cảo mà ăn.
Sư Thanh Y cười nói: "Nhìn chung là ban đêm không thể ăn, nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, buổi tối hôm nay phải ăn no một chút, nếu không đêm dài rất dễ đói bụng."
"Thế nào hôm nay lại ngoại lệ?"
Lạc Thần đặt đôi đũa xuống: "Tối nay là đến nhà cậu làm khách, bọn tớ kích động trong lòng, sợ là đêm không thể ngủ, trằn trọc không yên."
Vũ Lâm Hanh: "....."
Bàn ăn cười đùa một trận mới đi nghỉ ngơi, gian phòng của mỗi người đều được Phong Sanh an bài sát vách Vũ Lâm Hanh, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ngủ chung một phòng, tắm rửa xong liền tắt đèn đi ngủ.
Sư Thanh Y vẫn cố giữ tỉnh táo, đôi mắt tuy rằng nhắm lại nhưng lỗ tai nhưng không có rảnh rỗi, mật thiết mà chú ý động tĩnh bên ngoài.
Mọi âm thanh đều ngưng đọng.
Bên ngoài một mảnh tĩnh mịch rất nhanh vô hạn phóng đại trong tri giác của nàng, giống như biển sâu mênh mông cho dù là nổi một gợn sóng đều có thể nổ tung lỗ chân lông của nàng.
Ban đầu quả thật là không có âm thanh gì, giống như đáy biển hoang vu, ngay cả dòng nước lưu động cũng là yên lặng.
Dần dần, nàng càng trầm càng sâu, cảm giác thân thể cũng càng lúc càng không chịu nổi gánh nặng, thẳng đến nàng nghe thấy một loại âm thanh cực kỳ nhỏ, âm thanh kia tựa như từ khúc gì đó, từ khúc dường như hóa thành con rắn, dây dưa tiến vào trong tai nàng, khiến nàng phát đau.
Ai....
Ai đến?
Sư Thanh Y thở dốc, giống như cá sắp chết, từ trên giường hất chăn ngồi dậy.
Trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy chiếc bóng cô đơn của nàng, nàng cảm thấy trái tim thậm chí xoắn thành một đoàn, thư hoãn một lúc nàng sờ sờ bên cạnh, phát hiện chăn đơn bên cạnh đã lạnh từ lâu, rỗng tuếch, Lạc Thần không biết đã đi lúc nào.
Nàng đột nhiên luống cuống, lung tung cầm áo khoác mặc vào, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Bên ngoài chính là hành lang, Sư Thanh Y cầm đèn pin chiếu sáng, hành lang hàm tiếp mấy cái cầu thang dường như cự thú mở móng vuốt kéo dài xuống dưới, đèn pin chiếu xuống dưới lầu, dưới lầu chỉ có một mảnh quang ảnh xanh trắng dữ tợn giao thác, không có nửa điểm động tĩnh.
Sư Thanh Y cầm đèn pin chuyển hướng chiếu sáng, dọc theo hành lang đi về phía trước, phòng của Vũ Lâm Hanh ở lầu hai, nàng vòng quanh, nhìn thấy ghế dài phía trước ngồi thẳng tắp một mình.
Trên người người đó vẫn bọc chăn, thoạt nhìn còn tịch liêu hơn so với bóng đêm, đầu cúi thấp, tóc dài che nửa bên mặt, ôn nhu đổ xuống tựa hồ đang ngủ.
Sư Thanh Y nhất thời thở dài một hơi.
Có lẽ là nghe thấy động tĩnh, Lạc Thần ngồi trên ghế dài lập tức quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Sư Thanh Y, nếu như vừa rồi nàng đang ngủ, cũng có thể tưởng tượng được giấc ngủ của nàng có bao nhiêu thiển.
Sư Thanh Y sợ đèn pin chiếu chói mắt nàng, vội vàng dời ánh đèn đi, nàng bước đến, nhẹ nhàng ngồi vào bên cạnh nàng.
"Em trở về phòng ngủ đi, chị ở đây là được rồi." Lạc Thần thấp giọng nói.
Sư Thanh Y ngồi bất động.
Lạc Thần cũng không nói gì nữa, đem Cự Khuyết đặt xuống, cầm chăn vây lấy thân thể của nàng. Chờ chạm được thân thể lạnh lẽo như phủ sương lạnh của nàng, phát hiện nàng dĩ nhiên là đi chân trần.
Sàn gỗ nhà Vũ Lâm Hanh mỗi ngày đều có người chuyên chà lau đến không nhiễm một hạt bụi, không mang dép ngược lại cũng không có việc gì, chính là khó tránh khỏi bị lạnh chân.
Thực sự quá lạnh, Sư Thanh Y chỉ đành gác chân lên nhau, không biết nên đặt ở đâu, vừa vặn bị Lạc Thần thấy được, nàng đột nhiên trở nên quẫn bách, ngay cả ngón chân ánh nhuận như quả nho cũng đỏ bừng, ngón chân cong cong, chân trái lui vào trong, giấu ở phía sau chân phải.
"Vì sao không mang dép? Vội vàng như vậy?" Lạc Thần khom lưng nâng hai chân của nàng lên, dùng chăn phủ kín, đặt ở trên đùi mình, cách chăn xoa bóp
Sư Thanh Y chân tay luống cuống, lại bị Lạc Thần chế trụ, nàng chỉ đành cong đầu gối, tùy ý Lạc Thần đem nàng quấn thành một con thỏ lông xù.
"Em dường như nghe được âm thanh gì đó, tỉnh lại thấy chị không ở bên cạnh, em cho rằng...." Sư Thanh Y cuộn người, trầm thấp nói.
"Chị để lại tờ giấy cho em, nói sẽ ở phòng bên cạnh Lâm Hanh canh gác, em không thấy sao?"
Sư Thanh Y nâng mắt nhìn nàng, lắc đầu.
"Là em quá khẩn trương rồi." Lạc Thần nói.
Nàng nói đến đây, xoa đến ngón chân của Sư Thanh Y, Sư Thanh Y nhất thời giật mình, ngượng ngùng đến mặt đỏ tai hồng: "Ấm rồi, không cần."
"Không mang dép, cút áo cài cũng lệch." Lạc Thần lại nghiêng đầu, mỉm cười nhìn nàng.
Sư Thanh Y cho rằng bản thân thật sự là y dung không chỉnh, tự giác mất mặt vội vã thấp đầu, phát hiện cút áo tung rằng cài vội, chỉ cài vài cút nhưng tốt xấu gì cũng không cài sai, nàng liền nhìn người chuyên nói bậy trước mặt hừ một tiếng, đem cút áo còn lại đều cài thỏa đáng..
"Em ở đây ngồi một lúc, chị đi một lúc sẽ trở lại." Lạc Thần căn dặn nàng một tiếng, đứng dậy rời khỏi, chỉ chốc lát đã cầm dép lê của Sư Thanh Y đến, còn có một tấm chăn.
Sư Thanh Y nhìn thấy tư thái của Lạc Thần hình như còn muốn mang dép vào cho nàng, da mặt nàng mỏng, xấu hổ vội vã tự mình cầm lấy dép lê, dùng tốc độ đoan đoan chính chính tự mình mang xong, sau đó bọc chăn ngồi đến đoan đoan chính chính.
"Chị ở đây chờ bao lâu rồi?" Sư Thanh Y thu hồi tâm tư hỗn loạn, nhìn đồng hồ một chút, hiện tại là hơn một giờ sáng, nếu như Hướng di muốn đi hiệu chỉnh đồng hồ nước, cũng đã sớm làm xong.
"Khoảng chừng nửa giờ."
Nghĩ đến thân thể nàng bất quá mới vừa khôi phục, trong lòng Sư Thanh Y nhất thời tê rần, nhưng cũng biết buổi tối hôm nay rất quan trọng, nếu như Vũ Lâm Hanh không có việc gì thì tốt, chỉ sợ có vạn nhất dựa theo tính cách của Lạc Thần nhất định sẽ không đi nghỉ ngơi, nàng có thể làm chính là ở bên Lạc Thần, cùng Lạc Thần chia sẻ.
"Mặc kệ thế nào, sáng sớm ngày mai em sẽ đề nghị Vũ Lâm Hanh, để nàng tạm thời dọn khỏi Vũ gia. Chỗ này, thực sự quá mơ hồ, nhất là Hướng di kia, không biết mục đích của nàng là gì, chúng ta cũng không thể ngay mặt làm gì nàng —"
Vừa dứt lời, Sư Thanh Y đột nhiên dừng lại.
Lạc Thần nhìn nàng, sau đó chậm rãi quay đầu, nhìn về phía đầu cuối hành lang.
Đát.
Hình như cửa phòng Vũ Lâm Hanh mở ra.
Yên lặng chốc lát, một bóng người từ cửa đi ra, dọc theo hành lang, hơi có chút lay động đi đến bên này.
Vũ Lâm Hanh mặc váy ngủ, như du hồn một đường chậm rãi mà đến, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần lập tức đứng lên, ở đây chỉ có một hành lang, phải rẽ một vòng mới có thể đến hành lang khác, hai người trong khoảng thời gian ngắn cũng không có không gian tiến thối, chỉ đành án binh bất động.
Vũ Lâm Hanh đi đến trước mặt hai người, nàng cũng không ngẩng đầu, tóc dài xoăn nhẹ đã che đi khuôn mặt của nàng, Sư Thanh Y thậm chí khó có thể thấy rõ nàng hiện tại là biểu tình gì.
Sau đó Vũ Lâm Hanh tựa hồ không phát hiện các nàng, đi thẳng mà qua.
Sư Thanh Y biết người mộng du không thể đột ngột đánh thức, nhất là loại mộng du thoạt nhìn quỷ dị như Vũ Lâm Hanh, vạn nhất đánh thức đột ngột khiến nàng thất tâm phong thì xong rồi. Hiện tại nàng đang trong trạng thái mộng du, cũng không biết nàng muốn đi đâu thậm chí cũng không biết có phải còn có thể nhìn thấy người khác hay không, sau đó có rất nhiều việc không biết, dĩ nhiên cũng có rất nhiều đầu mối, bất quá lúc này quan trọng nhất không phải gì khác mà phải đảm bảo an toàn của Vũ Lâm Hanh, mà Vũ Lâm Hanh ở trước mặt các nàng, đây mới là an toàn, chí ít sẽ không bị kẻ trốn trong bóng tối thừa được cơ hội.
Sư Thanh Y xoay chuyển đầu óc, quyết định trực tiếp khiến Vũ Lâm Hanh ngất xỉu, vội vàng dùng tay ra hiệu cho Lạc Thần, nói cho nàng biết quyết định của mình.
Vũ Lâm Hanh đã sắp đi đến cuối hành lang, cách đó không xa chính là một cầu thang, Lạc Thần chỉ chỉ tay của Vũ Lâm Hanh, khiến Sư Thanh Y không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Sư Thanh Y vừa nhìn trong lòng nhất thời chấn động, trên tay Vũ Lâm Hanh dĩ nhiên còn cằm một khẩu súng, đã là trạng thái mở chốt bảo hiểm.
Lạc Thần ra hiệu, cùng Sư Thanh Y một trước một sau đuổi kịp.
Mắt thấy Vũ Lâm Hanh đi đến bên cạnh cầu thang, nhấc chân đi xuống dưới, có đôi khi bước một bậc, có đôi khi thậm chí bước ba bậc, chỉ còn kém biểu diễn tết mục cầu thang phi nhân, Sư Thanh Y ở phía sau thấy mà hết hồn, cầu thang này cao như vậy, tổ tông Vũ gia cũng thật là không đáng tin cậy, trong nhà có khuê nữ bị mộng du, dĩ nhiên thẳng yêu cầu nàng ở trên lầu, không sợ những cầu thang nàng khiến khuê nữ của nhà bọn họ ngã chấn thương não sao.
Sư Thanh Y một bên thầm mắng tổ tông của Vũ Lâm Hanh, một bên nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, dọc theo cầu thang đi xuống vài bước, chế trụ cổ tay Vũ Lâm Hanh, vặn một cái đoạt được súng của Vũ Lâm Hanh.
Động tác xảo diệu nhẹ nhàng như phi yến, lại trong nháy mắt, dù cho chậm một giây, Sư Thanh Y đều sợ bản thân sẽ bị Vũ Lâm Hanh lục thân không nhận mà bắn thành tổ ong. Lạc Thần cũng đồng thời phi thân xuống, một tay ôm lấy Vũ Lâm Hanh, một tay khác dùng lực điểm huyệt sau cổ Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh đột nhiên giật nảy, sau đó thân thể mềm nhũn trực tiếp ngã xuống, được Lạc Thần cùng Sư Thanh Y đỡ lấy.
Sư Thanh Y đỡ lấy Vũ Lâm Hanh, Lạc Thần dùng tay vén tóc của nàng ra, phát hiện đôi mắt nàng nhắm rất chặt, sắc mặt trắng đến dọa người, may mà ngoài ra không có gì khác thường.
Hai người tạm thời yên lòng, đem Vũ Lâm Hanh đỡ trở về phòng, thay nàng đắp chăn, sau đó cũng không dám đi đâu, chỉ đành ở bên giường Vũ Lâm Hanh trông chừng, để tránh nàng lại đột nhiên mộng du.
Sáng sớm hôm sau, Vũ Lâm Hanh dụi mắt từ trên giường ngồi dậy, thích ý vươn vai một cái.
Buổi tối Mấy ngày hôm trước nàng cảm giác bản thân bị trọng vật nghiền ép vô cùng khó chịu, căn bản không dám ngủ, lần này vừa là lần nàng ngủ thoải mái nhất, nàng thậm chí còn nhớ rõ dường như buổi tối nàng nằm mơ, mơ thấy bản thân ở trong mộng dọc theo cầu thang chạy vội, súng ống trong tay thình thịch bắn phá, tư thế oai hùng hiên ngang cùng kẻ xấu đánh đá, cục diện nghiễm nhiên là đỉnh cấp oai phong.
Vẫn là nàng cảm thấy cổ có chút đau nhức, vô thức xoa cổ, xoa cổ đồng thời vừa quay đầu nhìn, thấy bên giường hình như có người.
Nàng mới vừa tỉnh ngủ còn tưởng rằng bản thân hoa mắt, xoa mắt tỉ mỉ nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh thiên chân vạn xác là hai người ngồi thẳng như bánh chưng.
Lạc Thần cùng Sư Thanh Y ngồi ghế trên, trên người bọc chăn, mặt không biểu tình nhìn nàng, trong ánh mắt Sư Thanh Y thậm chí còn có tơ máu.
Không khí ngưng trệ vài giây.
Vũ Lâm Hanh một tay kéo chăn bảo vệ bản thân, cao giọng kinh hoảng kêu to: "Hai người các cậu rốt cục ở trong phòng tớ làm gì!"
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần không nói chuyện.
Vũ Lâm Hanh vừa nhìn trên người các nàng dĩ nhiên bọc chăn, thoạt nhìn hình như đã ở đây cả đêm, nàng nhất thời kêu to: "Hai người các cậu tối qua rốt cục đã làm gì ở phòng tớ!"
Sư Thanh Y chậm rãi mở miệng: "Tối qua bọn tớ ở đây ngắm trăng, ngắm sao."
Vũ Lâm Hanh tức giận mắng: "Chỗ tớ ở đâu ra sao, ra trăng! Các người nhìn quỷ đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.