Hai người hai thú tiếp tục đi trong loạn thạch băng tuyết bao trùm. Ban đầu còn đó vật che chắn, tuyết tích không tính quá dày, đẩy ra tìm thì có thể thấy được vết máu đã ngưng tụ. Sau đó phong tuyết cuồng loạn thổi đến, mượn vết máu xác định phương hướng quả thực trở nên càng lúc càng trắc trở, chỉ đành hoàn toàn dựa vào khứu giác của Ngạo Nguyệt. Lướt qua đống cự thạch, băng qua nước, lại leo đến trên bờ, dọc đường cũng không có cây cối nào tương đối cao, đa số thực vật điều bị đại tuyết bao phủ, nhìn về nơi xa trên mặt tuyết cũng không có bất luận vết tích nào của sự sống, trắng đến tuyệt vọng. Đã sắp đến bốn tiếng đồng hồ tìm kiếm khiến Sư Thanh Y trở nên cứng nhắc, trên mặt của nàng đã không nhìn thấy bất luận biểu tình gì nữa, cũng chỉ có lúc Trường Sinh bị tuyết lún xuống tận đầu gối nàng mới lo lắng đến đỡ, mới nhìn ra mặt nàng rốt cục hiện ra vài phần gợn sóng. Sau khi ổn định, Sư Thanh Y đem áo khoác của mình cởi ra, khoác lên người Trường Sinh, đồng thời chia phần lớn trang bị cùng thực phẩm cho nàng: "Ra khỏi nơi này, bên kia là phương hướng thông đến thị trấn, tín hiệu sẽ dần dần khôi phục, tôi sẽ đuổi theo sau. Bên này còn có một số chỗ chưa tìm qua, để tránh vạn nhất, chị tìm kiếm ở gần đây một lát nữa xem." "Em nhất định phải đi một mình sao?" Trường Sinh thu người dưới áo khoác của nàng. "Ân." Sư Thanh Y trầm giọng căn dặn: "Tách ra hành động có thể tận dụng được thời gian không gian, tăng tỷ lệ thành công, tôi dẫn Cửu Vĩ qua bên kia, Ngạo Nguyệt lưu lại cõng chị. Các người tìm kiếm ở quanh đây tối đa một giờ, phụ cận hẳn là có thôn làng, mặc kệ tìm được hay không đều phải tìm một nơi có thể sưởi ấm để dừng chân, nghỉ ngơi một chút. Nếu như chị cũng đến chỗ có tín hiệu, đến lúc đó có thể thử dùng điện thoại liên lạc với tôi, hoặc là Vũ Lâm Hanh các nàng." "Điện thoại di động đã dùng quen rồi chưa?" Nói đến đây, nàng rốt cục nở nụ cười, ngay cả mặc dù có chút cứng nhắc: "Lạc Thần đã nói với tôi, trước đây trên đường chị đến Sắc Đạt rất thích chơi điện thoại di động, hẳn là thích ứng được rồi?" Trường Sinh nhìn nàng, trầm mặc, Sư Thanh Y cũng yên lặng. "Một mình, sợ sao?" Sư Thanh Y nâng tay sờ đầu Trường Sinh. Cho dù nữ nhân trước mắt cũng đã đủ thành thục,nhưng nàng nhìn nàng ấy, không biết vì sao vẫn luôn hốt hoảng, thấy được nàng ấy lúc nàng ấy vẫn còn ngây ngô trẻ con. "A Cẩn em cũng một mình. Em không sợ, tôi cũng sẽ không sợ." Trong đôi mắt đen láy của Trường Sinh như có thần thái sáng lạng. Sư Thanh Y đến gần hai bước, đột nhiên ôm lấy nàng. Giọng nói lạnh lẽo mang theo nghẹn ngào, rồi lại ôn nhu tựa như hoa tuyết đang rơi xung quanh: "Tôi nhất định sẽ tìm được nàng. Đến lúc đó chúng ta.... Một nhà, không bao giờ xa nhau nữa." Trường Sinh ngẩn người, nước mắt chợt lăn xuống, chưa nói gì khác, chỉ hàm hồ đáp lời: "Hảo, hảo." Yên lặng chốc lát, Sư Thanh Y buông nàng ra, cười nói: "Tôi đi đây." Trước mặt không rõ, Trường Sinh lau lau đôi mắt, đứng tại chỗ nhìn Sư Thanh Y đi xa. Thiên địa một mảnh mênh mông, bóng lưng của nàng trong cuồng phong đại tuyết tựa như lá rụng phiêu hốt tiêu điều, không quay đầu lại, cuối cùng biến mất. Một ngày sau đó, đại sảnh một bệnh viện trong thành phố. Hiện tại là buổi chiều, đúng là giời cao điểm người thân của bệnh nhân trên dưới đi mua cơm, hơn nữa bác sĩ y tá giao ban, dòng người lui tới rất nhiều. Y tá phụ trách ngẩng đầu nhìn nữ nhân đang bịt mặt, nữ nhân này dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, tóc dài, thuộc về đứng trong đám người thì sẽ vô cùng chói mắt, nhìn qua lại dị thường uể oải, giống như bôn ba mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, tay nàng khoát lên trên bàn làm việc, không biết là bởi vì lạnh hay là bởi vì khẩn trương, mà đang nhẹ nhàng run rẩy. "Xin chào." Giọng nói của nữ nhân cũng lộ ra một cổ khẩn trương áp lực: "Tôi muốn tìm một bệnh nhân tên Lạc Thần, nàng nằm viện ở đây, nhưng hiện tại tôi không liên lạc được với nàng, xin hỏi nàng ở phòng nào." Y tá tra xét, trả lời: "Xấu hổ, tiểu thư, không có bệnh nhân này. Có phải cô nhớ sai địa chỉ bệnh viện rồi không?" Nữ nhân dừng một chút, cầm lấy điện thoại di động liếc mắt nhìn một cái, nói như đinh đóng cột: "Địa chỉ không sai, nàng thật sự được đưa đến đây, chính là trước đó chuyển từ bệnh viện huyện Sắc Đạt, Cam Tư đến đây, bị thương rất nghiêm trọng. Cùng nàng đồng hành còn có một nữ nhân, cũng bị thương, bất quá tình huống hẳn là nhẹ hơn nàng, cô có thể tra tên của người kia không?" Y tá chỉ đành chiếu theo đó tra xét, lúc này gật đầu nói: "Nga, người này trái lại có ghi chép, quả thật là từ bệnh viện huyện Sắc Đạt chuyển đến, nàng ở tầng mười lăm, phòng bệnh 1508." Nữ nhân rốt cục lộ ra một chút vui mừng: "Bạn của tôi chính là nằm viện chung với nàng, thời gian nhập viện của hai người hẳn là xấp xỉ, cô giúp tôi nhìn ghi chép một lần nữa, được không?" Y tá lúc này vô cùng xác định: "Trước sau khoảng thời gian đó cũng chỉ có ghi chép của một mình nàng, phòng 1508 chỉ có một mình nàng, không còn người khác. Không tin cô có thể lên tầng mười lăm xem thử, trên bản thông tin của mỗi tầng đều có hiển thị thông tin cụ thể của bệnh nhân nằm viện trên tầng đó." Nữ nhân nhíu mày, thoáng cắn răng, một vị y tá bên cạnh lại bỗng dưng chen vào nói: "Là 1508? Di, không phải trước đó Tiểu Mãn còn hỏi về nàng sao, nói rằng thời gian đã sớm qua nhưng trong phòng lại tìm không ra người, gọi vào số điện thoại nàng đã đăng ký lại gọi không được, lại không có người thân đi theo, không biết xảy ra chuyện gì." Nữ nhân nét mặt chợt đông cứng, cúi đầu nhìn điện thoại di động nắm chặt một hồi lâu, đột nhiên lại xoay người bước nhanh ra ngoài, lưu lại hai y tá bốn mắt nhìn nhau. Đi thang máy lên lầu, nữ nhân đi vào phòng bệnh 1508, hai chiếc giường bên trong đều không có một bóng người, trên một chiếc giường tấm chăn hỗn loạn, cái còn lại thì rất chỉnh tề. Tìm kiếm xung quanh, nữ nhân cuối cùng lấy ra một vật nhỏ từ trong thùng rác, nàng hướng đèn huỳnh quang tái nhợt chiếu chiếu quan sát thứ này, mặt không biểu tình xoay người rời khỏi. Hai tiếng đồng hồ sau, sân bay quốc tế thành phố. Cũng sắp đến thời gian đăng ký của một chuyến bay nào đó, hành khách xếp thành hàng dài, trong đó một vị nữ nhân tóc ngắn ngang vai, vác một chiếc ba lô thủng một số chỗ, có thể một số chỗ trên ba lô của nàng còn được chắp vá, trên người nồng nặc mùi thuốc. Có một nam hành khách theo sau nàng thấy nàng dáng vẻ này còn muốn đi máy bay, không khỏi có chút lo lắng, vỗ vỗ vai của nàng đang chuẩn bị nói vài câu, hỏi có cần giúp đỡ hay không, kết quả nữ nhân kia vừa quay đầu lại liền tàn bạo nhìn hắn: "Ông nội anh." Nam hành khách: "......" Nữ nhân tóc ngắn cúi đầu nhìn đồng hồ, hiển nhiên là rất nóng lòng, qua một lúc thình lình phía sau lại có người chụp vai nàng, lúc này nàng đương nhiên là càng thêm không nhịn được, mạnh bạo hất người tránh ra, mắng: "Anh không nghe tôi nói sao, ông nội anh?" Kết quả cái vẫy vai này dĩ nhiên không vứt bàn tay ra được, ngược lại bị người đó xảo diệu chế trụ, đồng thời xương cốt một trận tê dại, cảm giác người phía sau dùng lực rất ác, nhất thời một cổ đau nhức gần như vỡ xương xông đến. Người phía sau cũng cười híp mắt, nương theo đó là một mạt nữ nhân hương khí: "Trữ tỷ tỷ, đúng là cô? Sách, lúc tôi xếp hàng phía sau, còn tưởng rằng tôi hoa mắt nhìn lầm rồi." Nghe xong giọng nói nhìn như ôn nhu hòa khí, cả người Trữ Ngưng bắt đầu run rẩy, tựa hồ thoáng chốc ngã vào trong luyện ngục, lắp bắp nói: "Sư.... Sư.... Sư....." Ba chữ Sư Thanh Y, ngây ngốc chưa nói xong. "Cái gì Sư Sư Sư?" Sư Thanh Y ôm vai của nàng, dường như không có việc gì mà kéo nàng sang một bên.: "Tôi là Sư Sư. Có lẽ là "đã lâu không gặp", Trữ tỷ tỷ cô xem, nhìn thấy tôi rất cao hứng đến nói lắp rồi?" Trữ Ngưng vừa sợ hãi, vừa tức giận đến quả thực muốn bạo phát. Sư Thanh Y, tỷ tỷ ông nội cô! "Cách thời gian làm thủ tục còn một khoảng, đến đây, không nóng nảy, chúng ta đến bên này ôn chuyện." Sư Thanh Y tiếu ý dịu dàng tiếp tục kéo Trữ Ngưng đi đến chỗ hẻo lánh, hai chân Trữ Ngưng giống như đeo chì, không có khí lực, nhưng nếu như không cất bước nàng lại cảm giác xương cốt của bản thân bị xiết chặt trong tay Sư Thanh Y, đang kêu lên răng rắc, có thể giây tiếp theo sẽ chặt đứt, nàng chỉ có thể kiên trì nhắm mắt theo đuôi Sư Thanh Y qua bên kia. Sư Thanh Y cười nói nhỏ: "Có phải cảm thấy ném máy định vị của tôi rồi, tôi sẽ tìm không được cô nữa? Thứ đó đã ở trên người cô một thời gian, mùi hương chưa phai, tôi đưa cho Cửu Vĩ ngửi, bất quá còn có mùi hôi của thùng rác, tôi nghĩ Cửu Vĩ hiện tại đối với cô hẳn là rất có ý kiến." Trữ Ngưng bị nàng nắm chặt lấy, biết lúc này trốn không thoát nữa, chỉ đành mắng: "Nghĩ không ra cô gắn máy nghe trộm trên người kẻ khác còn chưa đủ, còn nhét thiết bị định vị trên người tôi, đê tiện vô sỉ!" Sư Thanh Y không chút phật lòng: "Trữ Tỷ, tôi đây là quan tâm nhất cử nhất động của cô. Bởi vì tôi cảm thấy cô có một số điểm rất thú vị...." Nàng ý vị thâm trường liếc mắt nhìn một cái, dừng lại không nói, chuyển sang tiếp lời: "Hơn nữa cô cùng Khương Cừu trước đây là người trên cùng một sợ dây, tôi ngoại trừ "quan tâm" hắn, dĩ nhiên cũng phải đồng thời "quan tâm" cô, đối xử bình đẳng, đúng hay không?" Hàng mi của nàng khẽ buông xuống, ánh mắt ẩn dưới cái bóng của hàng mi đang rũ xuống: "Sự thật chứng minh, tôi "quan tâm" cô là 'quan tâm' đúng rồi." Trữ Ngưng bị biểu tình này của nàng làm chấn động lông tơ dựng thẳng. "Lạc Thần nàng ở nơi nào?" Ánh mắt của nhãn thần một mảnh băng lãnh. Trữ Ngưng nói: "Thì trong bệnh viện, không phải cô tìm được thiết bị định vị ở đó sao?" "Nói dối." Sư Thanh Y nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt bất di bất dịch. "Không có.... Tôi không nói dối, nàng ở đó, từ Sắc Đạt đến Thành Đô, còn là tôi một đường đưa nàng đến." Trữ Ngưng nhận thấy sát khí của nàng, run lên: "Tôi cứu nàng, cô nợ nhân tình của tôi, còn là loạn nhân tình lớn nhất, không được, cô.... Cô không thể thương tổn tôi, bằng không cô chính là kẻ vong ân phụ nghĩa!" "Cô đã nói tôi đê tiện vô sỉ." Sư Thanh Y cười: "Còn sợ vong ân phụ nghĩa?" Trữ Ngưng: ".....". Sư Thanh Y nói: "Cô ở Thần Chi Hải, quả thật là cứu nàng, tôi thừa nhận sự thật này, cảm ơn cô. Nhưng cô cũng không phải tự nguyện, tôi thấy vết máu của các người, vết máu cho thấy cô đến vị trí của nàng đột nhiên ngã sấp xuống, loại vết tích này biểu hiện ngã sấp xuống không phải là do cô vô ý té ngã mà là chịu ngoại lực tác động, nói cách khác, lúc đó là Lạc Thần kéo cô trở lại. Tôi không biết lúc đó xảy ra chuyện gì, nhưng tôi dám khẳng định, sau khi cô đứng lên nguyện ý cõng nàng rời khỏi nhất định cũng không phải là xuất phát từ ý nguyện của cô. Có phải hay không?" Trữ Ngưng: "......." Nàng có chút đỏ mặt tía tai: "Được rồi, cho dù là tôi bị nàng uy hiếp, vậy cũng là tôi cứu nàng." Sau đó lại bắt đầu oán giận: "Chết tiệt, nàng là một người có thể tắt thở bất cứ lúc nào, tôi cư nhiên còn bị nàng uy hiếp, lúc nàng kéo tôi ngã xuống dĩ nhiên nhét cổ trùng vào trong miệng tôi, tôi không cõng nàng không được, ác ma, nàng quả thực chính là ác ma!" "Cô bây giờ không phải vẫn êm đẹp sao? Loại cổ Thiên Thiên cho nàng, sẽ không lấy mạng của cô, sẽ chỉ làm cô khó chịu một chút." Trữ Ngưng tức giận đến bạo tác: "Đúng vậy, nàng sắp chết còn gạt tôi, ma quỷ, nàng quả thực chính là ma quỷ! Hai người các cô quả nhiên chính là một loại." Sư Thanh Y không muốn cùng nàng nói nhảm, phun ra từng chữ: "Lạc Thần nàng rốt cuộc ở nơi nào? Hiện tại thì thanh thanh sở sở, rõ ràng mà nói cho tôi biết, không nên giở bất cứ thủ đoạn gì, Bằng không -" Lời nói ngừng lại, Trữ Ngưng nhất thời cảm giác xương cốt lại răng rắc răng rắc kêu lên. Nàng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, rồi lại không dám lớn tiếng, sợ chọc người chú ý: "Thực sự, nàng thực sự ở trong bệnh viện, chúng tôi cùng nhau làm thủ tục nhập viện, đã đến nước này rồi tôi lừa cô làm gì? Tôi xin thề, tôi thề! Chúng tôi đăng ký đều là 1508, nàng ở giường bên cạnh giường của tôi, nhưng lúc đó nàng vừa vào lập tức bị đẩy vào phòng cấp cứu, sau đó không quay về phòng 1508 mà được chuyển vào ICU, tái cũng không gặp qua nàng nữa, nhưng ghi chép nhất định vẫn còn!" Sư Thanh Y buông xuống ánh mắt, yên lặng nhìn nàng một lúc. Quả thật không giống nói dối. Trữ Ngưng cho dù phát hiện thiết bị theo dõi, nàng rất có thể đem thiết bị hoàn toàn hủy diệt, cắt đứt tất cả đầu mối mà không cần đặt ở trong phòng. Vẫn là nàng ta đoán được thiết bị theo dõi hơn phân nửa là nàng đặt, liền đem thứ đó ném lại, đến lúc này truy tìm được thiết bị sẽ phát hiện tung tích của Lạc Thần, tìm được Lạc Thần mới là mục đích khẩn cấp của nàng, như vậy nàng tất nhiên sẽ không phí thời gian truy đuổi nàng ta nữa, nàng ta sẽ có đống lớn thời gian có thể chạy trốn. Chẳng lẽ Lạc Thần quả thật là không ở đó? Nhưng giường bên sát vách tường nàng cũng xem qua, không có bất luận vết tích gì của Lạc Thần. Xảy ra chuyện gì. Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề Sư Thanh Y trầm mặc một lúc, nói: "Tôi tra không được bất luận ghi chép gì về nàng, chỉ có một mình cô. Nàng không ở 1508, cũng không ở ICU, cũng không có khí tức của nàng." Trữ Ngưng tức giận: "Điều này sao có thể! Dù sao thì tôi cũng đưa nàng đến bệnh viện rồi, tôi quả thực là tận tình tận nghĩa, cảm động Trung Hoa! Sau đó nàng sống hay chết, không liên quan tôi! Nàng đã như vậy rồi, có lẽ là nàng vào ICU không cẩn thận thì chết, cô thế nào không đi nhà xác tìm xem!" Sư Thanh Y liếc mắt nhìn nàng một cái, Trữ Ngưng hít sâu một ngụm lương khí, Sư Thanh Y không nói nữa lạnh lùng nắm chặt lấy nàng đi ra ngoài: "Hiện tại cùng tôi quay về bệnh viện. Trái lại nghe lời, làm theo lời tôi nói, bằng không cô sẽ nằm nhà xác." Trữ Ngưng: "......."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]