Chương trước
Chương sau
Giao Nhân quay sang, nhìn Sư Thanh Y.
Tuy nói đã từng từ chỗ Lạc Thần nghe qua chút chuyện về Ngư Thiển, đối phương lại ngầm giúp đỡ bản thân nàng vài, bản thân còn cầm theo Thứ Lân của Ngư Thiển, nhưng đến lúc chân chính mặt đối mặt, trong lòng Sư Thanh Y vẫn một phen ngũ vị trần.
Loại cảm giác hốt hoảng này, vô cùng khó hiểu.
Yên lặng chốc lát, Sư Thanh Y mới khẽ động đôi môi, phun ra hai chữ: "Xin chào."
Ngư Thiển cười ở trong nước có vẻ ôn nhu lại phiêu hốt, nàng đơn giản gật đầu một cái. Ai Nha bị kích động bơi đến trước mặt nàng, nàng đưa tay nâng nó, nhẹ nhàng hôn một cái trên gương mặt Ai Nha.
Sư Thanh Y thấp giọng giới thiệu: "Tôi nghe Lạc Thần từng nói qua về cô, tôi là Sư Thanh Y, là bạn..... của Lạc Thần, mặt khác cảm ơn cô lúc trước giúp đỡ cho bọn tôi."
Bầu không khí không hiểu sao có chút xấu hổ, nàng chỉ đành đang lúc nói chuyện liếc mắt nhìn Lạc Thần, Lạc Thần gương mặt bình tĩnh.
"Không cần khách khí." Ngư Thiển giọng nói mềm nhẹ, tựa như thấm nước, nội dung trái lại vô cùng trực tiếp: "Ta giúp các người, các người giúp ta."
Sư Thanh Y cảm giác được vẻ giảo hoạt trên khuôn mặt ôn nhu của nàng, đang muốn nói, thì những người khác đều vây quanh, thấy rõ ràng Giao Nhân này, nét mặt đều hiện ra vẻ kinh ngạc với mức độ khác nhau.
Tiêu Ngôn run rẩy nói: "Sống! Thật là sống! Thực sự không có mặc quần áo!"
Sư Thanh Y: "........"
Ngư Thiển nhìn về phía Tiêu Ngôn, ngân phát trên người nàng theo dòng nước bắt đầu lay động, tựa như hải tảo, như có như không che phủ trên người.
Nàng cười nói: "Công tử có ăn cá không?"
Mặt Tiêu Ngôn đỏ lên: "Cô.... Cô thế nào gọi tôi là công tử, sao lại không biết ngượng. Tôi dĩ nhiên có ăn cá rồi, bất quá cô là mỹ nhân ngư, tôi.. Tôi....."
Vũ Lâm Hanh lại đá hắn một cước, Tiêu Ngôn nhất thời nhe răng trợn mắt.
"Vậy được rồi!" Ngư Thiển nói: "Ngươi ăn cá, có từng gặp qua cá mặc quần áo không?"
Tiêu Ngôn: "....."
Vũ Lâm Hanh hỏi tiếp: "Trên sách không phải nói Giao Nhân thiện diệt tơ sao, giao tiêu (tơ do Giao Nhân dệt) vào nước không ước, nhẹ nhàng như mây, tớ vẫn cho rằng Giao Nhân hẳn là mặc giao tiêu."
Ngư Thiển nói: "Ta không biết may vá."
Trường Sinh tiến đến bên cạnh Lạc Thần, hướng Ngư Thiển mỉm cười, Ngư Thiển cũng đáp lại nàng bằng một nụ cười ý vị thâm trường.
Lúc này cũng không phải thời gian thích hợp để hàn huyên, Sư Thanh Y biết rõ đạo lý này, đi thẳng vào vấn đề trước đó: "Không biết Ngư tiểu thư có chuyện gì cần bọn tôi giúp đỡ?"
Đôi mắt Ngư Thiển khẽ động, nói: "Ngươi hay là gọi ta Ngư cô nương đi
Sư Thanh Y do dự một chút, nói: "... Ngư cô nương, cô cần chúng tôi giúp cái gì?"
Ngư Thiển nói: "Cõng ta."
Sư Thanh Y: "......."
Trái lại Lạc Thần trong lòng thông thấu gật đầu: "Đây là dĩ nhiên, để tôi cõng, chỉ là vật chứa ở đâu có?"
Ánh mắt trong trẻo của Ngư Thiển lúc này mới ảm đạm đi, đuôi cá lắc lư, dẫn đường: "Đi theo ta."
Lạc Thần ra hiệu, đội ngũ theo ra.
Vũ Lâm Hanh từ khi biết Lạc Thần là lão yêu tinh thời Chiến quốc thì thấy cái gì kỳ quái cũng trở nên bình thường, nàng nhìn thấy Lạc Thần cùng Ngư Thiển thái độ rất quen thuộc, đoán rằng là người quen trước đây của lão yêu tinh này, cũng cảm thấy không có gì. Còn Trữ Ngưng, sớm biết rằng Lạc Thần là đại bánh chưng trong quan tài bò ra, đại bánh chưng quen biết Giao Nhân, nói vậy cũng không ngạc nhiên, Thiên Thiên lại càng không cần nói, những người khác cho dù trong lòng ngạc nhiên đến tận trời đi nữa cũng chỉ để ở trên mặt, không dám hé răng.
Chỉ có Tiêu Ngôn không sợ chết không nín được, bơi đến hỏi Lạc Thần: "Sư Sư chị họ em vì sao cô ấy có thể quen biết Giao Nhân a? Từ biệt kinh niên, không phải là việc của rất nhiều rất nhiều năm trước sao?"
Lạc Thần sắc mặt lãnh đạm, liếc hắn.
Tuy rằng cùng Lạc Thần tiếp xúc không tính toán nhiều, bất quá Tiêu Ngôn vẫn biết chút ít về tính cách của nàng, nữ nhân này thiên tính lãnh đạm, giống như lười phản ứng người khác, nhưng Tiêu Ngôn da mặt đủ dày, hắn nghĩ nếu như Sư Sư chị họ em không muốn trả lời hắn, hắn còn có thể hỏi Sư Sư.
Không nghĩ tới Lạc Thần lại trả lời hắn: "Tiêu tiên sinh thi đậu môn cổ văn chứ?"
Tiêu Ngôn mơ hồ, rồi lại rất đắc ý: "Nói đùa, chúng tôi học khảo cổ, cổ văn có thể không học tốt sao? Không phải tôi khoe khoang, năm đó giáo sư cổ ngữ khảo hạch, Sư Sư hạng nhất, tôi hạng nhì!"
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Đã như vậy, vì sao không biết từ biệt nhiều năm có chia "Nhiều năm" cùng "một năm". Anh hôm nay cùng Ngư cô nương gặp nhau, quen biết nàng, sang năm anh gặp lại nàng, anh cũng có thể cùng nàng từ biệt kinh niên."
Tiêu Ngôn quá xấu hổ: "Phải, phải? Vậy cô gặp mỹ nhân ngư tiểu thư vào năm nào? Ở chỗ này, không có khả năng?"
Lạc Thần nói: "Hải Hà tương thông, tất nhiên là ở nơi khác. Lúc câu cá câu được."
Ngư Thiển dẫn đường ở phía trước khóe miệng khẽ cười.
Sư Thanh Y không đành lòng nghe Lạc Thần mặt không biểu tình nói bậy, hết lần này tới lần khác Tiêu Ngôn vẫn sửng sốt, nàng lập tức ôm lấy eo Lạc Thần kéo đi, Lạc Thần nhìn nàng, bỏ lại Tiêu Ngôn bơi theo nàng.
Sư Thanh Y đuổi theo Ngư Thiển, Ngư Thiển hẳn là thời gian dài ở Thần Chi Hải, tất nhiên so với bọn họ quen thuộc hơn. Nàng nghĩ đó là một cơ hội tuyệt hảo, vì vậy cân nhắc hỏi: "Ngư cô nương, tôi có thể hỏi cô một ít vấn đề không?"
Ngư Thiển nói: "Dĩ nhiên."
Sư Thanh Y mừng thầm.
Nghi ngờ chồng chất đến độ muốn tràn ra, nhưng nàng chỉ đành chọn một vấn đề quan trọng nhất: "Nơi này đã từng là Vô Hạn Giao Vực đúng không, tôi muốn biết nơi này rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vì sao những Giao Nhân khác lại trở thành...."
Lo lắng đến cảm xúc của Ngư Thiển, nàng đến đây thì không nói tiếp.
Có lẽ là đã ở giữa đống Giao Nhân đóng băng quá lâu rồi, tâm tình của Ngư Thiển tựa hồ không có bao nhiêu phập phồng, bình tĩnh nói: "Như các người đã thấy, chúng ta Bạch Giao bị diệt tộc rồi. Thật lâu thật lâu trước đây, Hắc Giao mơ ước giao của Bạch Giao, nhưng không thể địch lại, liền cùng một cổ thế lực khác kết thành liên minh, huyết tẩy hải thành. Đối phương lực lượng quá mức đáng sợ, vô số tộc nhân chết đi, gặp phải cảnh đóng băng, bất quá vực chủ năm đó lưu lại Nam Hải kết giới cùng trận, toàn bộ phát động, lúc đó Hắc Giao cùng một nhóm thế lực tàn sát hàng loạt dân trong thành, kết giới cũng gần như vỡ thành tro bụi. Từ khi đó, hải thành hoang vu, thương hải tang điền, dần dần bị Thần Chi Hải ngoại vi nuốt chửng."
"Vậy cô là?"
"Ta là hậu nhân của Vực Chủ Ngư Uyên."
"Là hậu nhân đời thứ mấy?" Bởi vì Ngư Uyên khi đó vẫn còn là Man Hoang, hơn nữa thân linh tuổi dài, thật sự là quá mức xa xưa, Sư Thanh Y đối với Ngư Thiển cái gọi là hậu nhân thực sự không một khái niệm.
Ngư Thiển nở nụ cười: "Thật ra ta cũng không là đời thứ mấy. Lúc ta nở ra từ trong trứng, hải thành từ lâu vùi lấp, biến thành phế tích, khi đó ta còn là trứng, được Mỗ Nương bảo vệ dấu đi. Trứng Bạch Giao ấp nở có sớm có muộn, vài chục năm, mấy trăm năm, thậm chí một nghìn năm cũng có, ta hỏi Mỗ Nương, Mỗ Nương cũng nói không rõ, Mỗ Nương xưa nay có chút hồ đồ."
Nàng nói, sắc mặt trầm xuống một chút.
"Vậy còn Ai Nha?" Sư Thanh Y suy nghĩ, đại khái hiểu được chân tướng, lại nói.
"Ai Nha?" Ngư Thiển một tay bắt lấy tiểu bất điểm, nhẹ nhàng cười: "Ngươi đặt tên này cho nó?"
Sư Thanh Y đỏ mặt nói: "Việc quá bất ngờ, tên tùy ý đặt, Ngư cô nương chớ trách."
Ngư Thiển nói: "Không, ngươi so với nàng biết chọn tên hơn."
"Nàng?" Sư Thanh Y ngây ngẩn.
Ánh mắt Lạc Thần lay động, không biết đang suy nghĩ gì.
"Là một người bạn của ta."
Giọng nói của Ngư Thiển thấp đi, không lớn, chuyển sang nói: "Ai Nha là hài tử của Mỗ Nương. Khi đó chúng ta đều là trứng, được Mỗ Nương chăm sóc, sau đó ta nở ra, Ai Nha lại chưa từng có động tĩnh. Chắc là do Mỗ Nương vì ấp ta trước, tiêu hao quá nhiều, nên không còn thời gian bận tâm đến Ai Nha."
"Cô ở nội vi Thần Chi Hải, hẳn là biết chuyện Quỷ Chủ đóng quân ở Thần Chi Hải đi?" Vừa nghĩ đến dường như sắp chạm đến được một tầng bên ngoài chuyện về Quỷ Chủ, Sư Thanh Y không hiểu sao lại thấy khẩn trương, rồi lại kích động: "Cô gặp qua Quỷ Chủ sao?"
"Không." Câu trả lời của Ngư Thiển khiến Sư Thanh Y có chút thất vọng: "Ta không gặp qua. Ở đây quả thật là có một nhóm người như vậy, đang ở chỗ sâu trên bờ, mang mặt nạ Thanh Đầu Quỷ. Bọn họ nuôi dưỡng Hắc Giao, dùng Hắc Giao làm tay chân, còn muốn tiến nhập giao vực hải thành, bất quá không thể như nguyện. Có kết giới cùng hải trận, bọn họ vào không được, mà tôi cũng không thể lên bờ, chỉ có thể thông qua một ít thủy đạo tiến hành điều tra, rốt cuộc vẫn là xa xôi."
"Cho nên cô cần chúng tôi cõng cô đến trên bờ, đúng không."
"Đúng vậy, Lạc cô nương cùng với Trường Sinh cô nương là bạn của ta." Ngư Thiển liếc nhìn nàng: "Ta chỉ tin tưởng các người."
Sư Thanh Y bị nàng nhìn như vậy, cảm giác trong lòng càng cổ quái hơn nữa, nàng kiềm chế không hỏi chuyện này, chuyển sang nói: "Vậy Quỷ Chủ hao tâm tốn sức muốn tiến nhập giao vực, rốt cuộc là có mục đích gì, hắn đang tìm cái gì sao? Vật gì đó đang ở dưới biển?"
Ngư Thiển quét mắt nhìn một nhóm người đông nghịt phía sau, hướng nàng nháy mắt mấy cái: "Xin lỗi, không thể phụng cáo."
Sư Thanh Y lập tức ngầm hiểu, người ở đây nhiều lại hỗn tạp, vì vậy nàng thuận thế không hề hỏi nữa.
Ngư Thiển dẫn theo bọn họ bơi đến một chỗ khác trong phế tích, nơi này có một thiên điện đổ nát, nhóm người từ chỗ hổng đi vào, tận cùng bên trong thình lình xuất hiện một quan tài lớn.
Sư Thanh Y nhìn chăm chú, phát hiện đó cũng không phải quan tài, chỉ là nhìn bên ngoài hơi giống mà thôi.
Đó là một cái rương lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.