Chương trước
Chương sau
Vũ Lâm Hanh nhìn thấy Âm Ca đáp lại, lập tức bày ra dáng vẻ thương tâm gần chết, Sư Thanh Y ở bên cạnh nhìn thoáng qua, vẫn luôn cảm thấy nàng rất nhanh sẽ nắm liên hoa chỉ giả mù sa mưa lau nước mắt.
Kết quả Vũ Lâm Hanh quả nhiên nắm hai ngón tay thành Lan Hoa Chỉ: "Tiểu Âm Ca, tôi rốt cục đã làm sai việc gì? Em không để ý đến tôi."
Sư Thanh Y: "......."
Âm Ca xoay người, một mình đi xuống dưới, Lạc Thần cùng nam nhân mặt quỷ cũng một bậc một bậc bước xuống thềm đá.
Vũ Lâm Hanh thu Lan Hoa Chỉ, lẩm bẩm nói thầm: "Quên đi, nhất định là hai khối băng chết tiệt tương thân tương ái. Đều là chị họ cậu, dạy hư Âm Ca khả ái của tớ."
Sư Thanh Y buồn cười, vỗ vỗ Vũ Lâm Hanh ý bảo thời gian hữu hạn, lập tức theo xuống bên dưới. Bất quá lúc đi xuống trong lòng nàng âm thầm suy nghĩ, lúc trước Âm Ca tuy rằng theo ba người các nàng, nhưng khuynh hướng của mỗi người đối xử với nàng cũng không giống nhau. Bản thân chủ yếu xem nàng như muội muội mà chiếu cố, quan tâm cuộc sống hằng ngày, Vũ Lâm Hanh chủ yếu là cùng Âm Ca chơi đùa ẩm ĩ, chọc nàng vui vẻ. Lạc Thần lại chủ yếu cùng Âm Ca đọc sách viết chữ, dạy những gì có thể dạy. Chính bản thân là tỷ tỷ, Vũ Lâm Hanh là bạn, Lạc Thần lại tương đương với lão sư, vì vậy nhiều việc trước đây Âm Ca ngược lại sẽ nói cùng Lạc Thần, hy vọng có được lời khuyên của Lạc Thần.
Trở lại bên cạnh Nguyệt Đồng, Chúc Cẩm Vân vẫn như cũ nằm trên lưng nó bất động.
Lạc Thần vén lên mớ tóc có chút tán loạn của nàng, quan sát khuôn mặt trắng bệch mơ hồ xuất hiện chút xanh tím của nàng, lại nhẹ nhàng bóp hàm nàng nhìn tưa lưỡi, trầm ngâm chốc lát, chỉ là chưa từng lên tiếng.
Sư Thanh Y lo lắng: "Lúc trước Thiên Thiên nói Cẩm Vân hồi tỉnh phải sớm hơn sư huynh, kết quả kéo dài đến bây giờ cũng không tỉnh lại, còn giống như càng lúc càng nghiêm trọng. Chúng ta phải lập tức tìm Thiên Thiên đến xem, nếu cứ tiếp tục như vậy, em sợ Cẩm Vân nàng......"
Lạc Thần vỗ vỗ Nguyệt Đồng: "Trước tiên tìm Thiên Thiên."
Nguyệt Đồng nhấc chân có đệm thịt mềm mại bước nhanh về phía trước, đội ngũ lập tức đuổi theo. Đi được một đoạn ngắn, Lạc Thần bước đến trong một góc lấy ba lô trước đó đã đặt ở đó, sau đó đi trước cùng Nguyệt Đồng dò đường. Dọc đường đều là thi thể Hắc Giao đầy máu, nàng mang theo ba lô cùng Cự Khuyết nhìn không chớp mắt, sắc mặt u lãnh, cũng không biết nàng rốt cục đang suy nghĩ cái gì.
Sư Thanh Y đặc biệt vượt lên đi bên cạnh Lạc Thần, âm thầm quan sát sắc mặt của nàng, từ trên người lấy ra phiến vảy bạch sắc cho Lạc Thần xem.
Lạc Thần liếc mắt nhìn, nhãn thần lúc này mới có chút hòa hoãn.
"Chị đã sớm biết công dụng của bạch lân, đặc biệt lưu cho em phòng thân, đúng không?" Sư Thanh Y nhỏ giọng hỏi nàng.
Lạc Thần: "Ân."
Nàng dừng một chút: "Bất quá cũng không xem là sớm biết. Lúc trước không thể chắc chắn, sau đó mới xác nhận."
"Lúc nào?"
"Trước đó nhìn thấy liền có vài phần phỏng đoán, nhưng cũng không thể kết luận. Sau đó lại thấy bóng trắng dẫn đường, chúng ta cặp bờ nghỉ ngơi một, lúc rời khỏi chị từng làm ám hiệu trên mặt nước, nàng đáp lại chị, lúc này mới xác định."
"Ở đây đều là Hắc Giao, lẽ nào đó là phiến vảy của Bạch Giao?" Sư Thanh Y nhớ đến khi đó quả thật là thấy Lạc Thần đưa lưng về phía bọn họ ngồi gần mép nước, lúc đó nàng cũng không để ý nhiều, thì ra khi đó Lạc Thần đang truyền ám hiệu.
"Phải." Lạc Thần trả lời rất trực tiếp.
Sư Thanh Y kinh ngạc: "Tên gọi gọi Ngư Thiển sao?"
Lạc Thần nghiêng đi khuôn mặt, trong mắt tựa hồ nổi lên một chút không hiểu, có chút rạng rỡ nhìn Sư Thanh Y. Nàng thấp giọng nói: "Sao em biết được?"
"Hắc Giao nói." Sư Thanh Y nhớ đến mấy câu Hắc Giao nói khi đó, xương cốt nhất thời phát lạnh, nàng bỗng dưng có chút không dám nhìn đến khuôn mặt Lạc Thần, chỉ là vẻ ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh mà miêu tả một chút tình huống cụ thể, ở giữa lược bớt đi chút chuyện không thể nói.
Lạc Thần gật đầu, rất rõ ràng, lại nói: "Em còn nhớ trong ảo cảnh của Hắc Giao em đã thấy những gì không?"
Hàng mi dài của Sư Thanh Y buông xuống: "..... Không nhớ rõ." Một phần trí nhớ như bị đào rỗng, trống rỗng đến tái nhợt rợn người.
Ánh mắt Lạc Thần ôn nhu nhìn nàng, sau một lúc lâu mới trầm lãnh mở miệng: "Ảo cảnh tất nhiên là vô căn cứ, không phải sự thật, nhưng hãm trong đó sẽ chịu ảnh hưởng, phân không rõ thực hư, may mà em đã thoát ra, nhớ không được mới tốt. Giống như Thanh Y em đã nghĩ, năm đó chị chắc chắn gặp qua Ngư Thiển, đã trải qua một số việc, ám hiệu đó là năm đó ước định, hai bên có giao tình, gặp lần đầu vào mùa đông năm Hồng Vũ thứ sáu. Cũng vì phần giao tình này, nàng lúc trước mới giúp chị và em."
Ánh mắt Sư Thanh Y buông xuống không nói. Quả nhiên.
Lạc Thần nhẹ nhàng nói: "Bạch Giao thân có hai phiến nghịch lân, chia làm sơ lân cùng thứ lân. Sơ lân giống như sinh mệnh của Giao Nhân, Thứ Lân phải trưởng thành mới có. Hắc Giao am hiểu mê hoặc tâm trí, nghịch lân của Bạch Giao lại có công hiệu bài trừ ảo cảnh, cũng có thể phá trận, Hắc Bạch Giao Nhân từ thời Hoang Man đã là tử thù, đó cũng là một trong những nguyên do. Nghịch lân của Bạch Giao đặc biệt hi hữu, nhất là Bạch Giao tự thân năng lực càng mạnh, nghịch lân liền càng trân quý, Thanh Y em hiện nay đang giữ chính là Thứ Lân của Ngư Thiển, mặc dù không so được với Sơ Lân nhưng cũng là kỳ trân, cần phải giữ cẩn thận."
Sư Thanh Y nhìn nàng. Tuy rằng đã uống máu qua, đã khôi phục rất nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn ra nàng áp vài phần tái nhợt suy yếu. Buổi tối này thật sự là quá dài, cũng không biết lúc nào trời mới có thể sáng, có thể chân chính chịu đựng được đến lúc nào.
"Chị vẫn luôn đem đem những thứ này không nói một tiếng mà lưu lại cho em, không nghĩ đến bản thân phải làm thế nào?" Sư Thanh Y nhét Thứ Lân vào túi áo khoác của Lạc Thần, chau mày, ngữ khí không cho phép cự tuyệt: "Giữ lấy, không được lấy ra nữa."
Lạc Thần nhìn động tác của nàng, ngầm đồng ý, chỉ là nói: "Lấy ra nữa thì thế nào?"
Sư Thanh Y dùng việc uống máu hù dọa nàng: "Lấy ra nữa sau này sẽ không cho chị uống. Không phải chị nói đối với chuyện này sẽ sản sinh lệ thuộc, cả đời cũng không rời xa em, chỉ có thể uống máu của em. Đến lúc đó em không cho chị uống, đứng cũng đứng không được, đi cũng đi không được, chị chờ ngồi đó mà khóc đi."
"Không cho uống." Lạc Thần nói: "Vậy thì ăn được không?"
Sư Thanh Y: "......"
"Thật sự sẽ lệ thuộc sao?" Lạc Thần nhìn nàng.
"Dĩ nhiên." Sư Thanh Y chuẩn bị nói thêm một tràng lý lẽ ngụy biện, nghiêm nghị nói: "Chị cũng biết máu của em rất đặc biệt, điểm ấy Thiên Thiên đã nghiệm chứng qua. Máu của em nếu bị chị uống, vậy dĩ nhiên sẽ ở trong cơ thể chị phát sinh phản ứng, sản sinh kháng thể chuyên biệt nào đó, điểm ấy có thể lý giải theo cơ chế kháng khuẩn. Nói cách khác chị uống máu của em, sẽ hình thành kháng thể đặc biệt, nếu chị còn muốn nếm thử máu của người khác, máu đó sẽ tự động bị cơ thể xếp vào mần bệnh, kháng thể lập tức phát huy tác dụng, tạo ra kết hợp đặc dị làm mất hiệu dụng của máu lạ, chị uống máu khác cũng vô dụng."
Dù sao thì nàng tin chắc sau này Lạc Thần căn bản sẽ không đi uống máu người khác.
Lạc Thần có chút đăm chiêu gật đầu: "Thì ra máu của Thanh Y chính là như vậy, sẽ vĩnh viễn bị lệ thuộc, còn có thể ở trong cơ thể phát sinh phản ứng."
Sư Thanh Y mặt băng bó, tiếp tục giả vờ làm nhà nghiên cứu nghiêm túc.
Lạc Thần vẻ mặt đứng đắn, nói: "Khó trách chị trước đó từ ôn tuyền đi ra, một mực nhớ của em —"
Sư Thanh Y: "....."
" — tư vị." Lạc Thần nói tiếp: "Thì ra là lệ thuộc rồi."
Sư Thanh Y: "......."
"Đó có thể gọi là kháng thể không Thanh Y?" Lạc Thần vô cùng hiếu học, nữ nhân đến từ cổ đại này đột nhiên biểu hiện có cực đại hứng thú đối với sinh vật học cùng bệnh học hiện đại.
Sư Thanh Y: "......"
Tư vị nàng tự mình đào hầm cho bản thân nhảy xuống quả nhiên là..... Vô cùng tuyệt vời.
Hai người đi ở phía trước, một mực bên cạnh Nguyệt Đồng nhỏ giọng nói chuyện, Vũ Lâm Hanh ở phía sau đột nhiên bật ra một tiếng: "Sư Sư, chị họ cậu!"
Sư Thanh Y lại càng hoảng sợ, cho rằng xảy ra đại sự gì, vô thức sờ súng.
Vũ Lâm Hanh từ phía sau chạy đến nắm lấy cánh tay Sư Thanh Y, đôi mắt hoa đào thật muốn nở ra hoa: "Sư Sư, Sư Sư, vừa rồi tớ nói nhiều như vậy, Âm Ca rốt cục nói chuyện với tớ, rốt cục để ý đến tớ rồi, nàng cùng tớ nói một tiếng 'ân', cũng được nàng đáp lại giống như chị họ cậu vừa rồi!"
Sư Thanh Y: "......"
Lạc Thần mặt không biểu tình nói: "Ân. Tớ còn cho cậu thêm một tiếng. Cậu thắng rồi."
Vũ Lâm Hanh: "........"
Sư Thanh Y bị nàng lăn qua lăn lại đến đau đầu, thở dài: "Tiểu thư cậu không cảm thấy cậu rất nhàm chán sao?"
Vũ Lâm Hanh đặc biệt tránh né Nguyệt Đồng, đưa tay khoát lên trên vai Sư Thanh Y, chán đến chết thở dài: "Được cậu nhìn thấy rồi, tớ thực sự rất buồn chán. Dọc đường cái gì cũng không, Âm Ca cũng không nói chuyện với tớ, phiền đến bóc khói, hai người các cậu ở đây lặng lẽ nói đến hăng say, không được tớ cũng muốn nghe."
Sư Thanh Y nói: "Cũng không nói cái gì, chỉ là nói chuyện Bạch Giao. Ở đây tuy rằng thoạt nhìn là địa bàn của Hắc Giao, nhưng cũng có Bạch Giao lẫn vào." Nói đến đây lại bổ sung vài câu.
Phịch một tiếng, xa xa ở nơi sâu bên trong phát ra vài tiếng súng.
Bầu không khí chợt biến đổi, đội ngũ nghe theo an bài của Sư Thanh Y dán sát vào thạch bích. Vũ Lâm Hanh ghìm súng dán thạch bích bước nhanh về phía trước, nhẹ giọng nói: "Lúc này cũng không buồn chán nữa."
Tình huống phía trước không rõ, Sư Thanh Y một bên ra hiệu để Nguyệt Đồng mang theo Chúc Cẩm Vân hôn mê ở lại phía sau, nơi đó tương đối an toàn. Bản thân cùng Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh ba người tiến lên, Âm Ca cùng nam nhân mặt quỷ ở phía sau tiếp ứng.
Không đi được vài bước thì một tiếng súng lại vang lên, sau đó là tiếng súng liên thanh bắn phá. Sư Thanh Y nghe một tiếng liền biết chỗ có biến đã không xa, hơn nữa nghe tiếng súng còn chia làm vài loại, súng bắn phát một vang ở nơi gần, súng tự động bắn phá xa xa, súng bắn phát một cách một khoảng cũng không phải quá gần, chính là ở chỗ tối phục kích, có lẽ là người dùng súng sắp hết đạn nên bất đắc dĩ dùng rất tiết kiệm.
Đi đến nửa đường, một thứ đỏ tươi gì đó từ phía trên thông đạo rơi xuống.
Trong thông đạo tích một lớp nước, sau khi thứ đó rơi xuống, Sư Thanh Y lập tức kéo Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh ra phía sau đẻ che chở, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh cùng mùi hôi thối của thi thể, Sư Thanh Y nhìn kỹ mới phát hiện rơi xuống chính là một cổ thi thể.
Thi thể bị ăn hơn phân nửa, lộ ra máu thị đỏ tươi, giống như bị cắt thành miếng.
Hơn nữa sau khi thi thể vào nước phát nhiệt giống như axitsunfuaric vào nước, nổi lên nhiệt khí.
"Có axit, Tách ra!" Lạc Thần nói một câu, một tay ôm lấy Sư Thanh Y, một tay dắt Vũ Lâm Hanh, rời khỏi nước cạn dọc theo thạch bích một đường du tường, Âm Ca cùng nam nhân mặt quỷ nghe được Lạc Thần nhắc nhở, cũng du tường đuổi theo.
Phía trước có người kêu thảm thiết, tê tâm liệt phế.
Lạc Thần mang theo Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh rơi xuống một chỗ khá xa, sau khi Sư Thanh Y đứng ổn định liền giương mắt nhìn lên, chỉ thấy phía trước một nam nhân mặc hắc sắc chế phục ôm đầu gào khóc thảm thiết, trên tay hắn xuất hiện đầy vết bỏng, bên cạnh chính là một cỏ thi thể đỏ tươi.
Thông đạo giống như biến thành tổ ong vò vẽ, đi vài bước thì có thể thấy một đạo động, có một số mép động còn không ngừng nhỏ máu xuống.
Đát đát, có một nữ nhân giống nhau điên rồi đạp nước đến, một tiếng súng vang trong thông đạo, phía trên thứ gì đó kêu thảm thiết một tiếng, lại có dịch thể hắc sắc rơi xuống.
Sau đó có một nam nhân cao to mạng Tạng phục ôm đầu mắng to: "Trữ tiểu thư cô không thể bỏ lại tôi như vậy! Cứu tôi!! Chết tiệt, cô trả khẩu súng tôi nhặt được lại cho tôi!"
Trữ Ngưng quay đầu lại nổ súng, hung ác nói: "Câm miệng! Đều là anh làm hại! Anh chết cho tôi được rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.