Chương trước
Chương sau
Đôi mắt Âm Ca dường như có thể nhìn xuyên tất cả bích bích mê hoặc, hơn nữa lúc đi qua sẽ không chịu chút ảnh hưởng nào.
Sư Thanh Y sớm biết đôi mắt nàng có điểm đặc biệt, bao gồm đã từng dưới nhà họ Sư mê hoặc Phong Sanh, thậm chí ở Hỗ Chủ Thôn kìm chế hành động của Tang Thi. Nàng không nói gì nữa, chỉ theo sau Âm Ca.
Đi được một lúc, giọng nói của Vũ Lâm Hanh cũng trở nên rõ ràng có thể nghe được: "Sư Sư?"
Sư Thanh Y nói: "Chúng tó đến rồi, cậu chờ một chút."
Hư bích cuối cùng phá vỡ, xa xa đã thấy Nguyệt Đồng uy phong lẫm lẫm đứng trong nước cạn, toàn thân Vũ Lâm Hanh nghiên về trước, khuôn mặt dán lưng nó, run rẩy thu mình không dám ôm nó, nhưng nếu như không ôm lại sẽ ngã xuống, vì vậy chỉ có thể ngồi rũ trên người Nguyệt Đồng, nghiễm nhiên là dáng vẻ tiểu tức phụ bị ủy khuất.
Kỹ thuật cưởi ngựa của Vũ Lâm Hanh rất tốt, từng cùng Sư Thanh Y Lạc Thần đi trường ngựa đua vài lần. Nàng sinh ra trong đại gia tộc, lại là thiên kim tiểu thư độc nhất, từ nhỏ đã bắt đầu tiếp nhận huấn luyện kỹ thuật cưỡi ngựa chuyên nghiệp. Nói trắng ra là nàng có thể cùng Lạc Thần so kỹ thuật, có lần nào không phải ở trường ngựa giục ngựa như gió, chưa từng giống một con mèo như bây giờ không hơn không kém.
"Vũ Lâm Hanh cậu không sao chứ?" Sư Thanh Y bước nhanh đến.
Nguyệt Đồng thấy nàng đến, lập tức giống như ngựa đứt cương, điên cuồng chạy về phía nàng.
Vũ Lâm Hanh nắm chặt lấy bộ lông trên người Nguyệt Đồng, muốn khóc: "Sư Sư! Sư Sư! Mẹ của tớ cậu mau ngăn cản nó đi! Nhanh lên một chút! Nhanh lên một chút a tớ xin cậu!"
Sư Thanh Y vừa nhìn trên lưng Nguyệt Đồng không riêng chỉ có Vũ Lâm Hanh, phía sau còn cõng theo một người, chỉ là người đó nằm ngang trên lưng nó, theo Nguyệt Đồng vụt lao đi, mơ hồ có thể thấy được đó là Chúc Cẩm Vân đang hôn mê.
"Dừng!" Sư Thanh Y sợ Chúc Cẩm Vân không tri giác sẽ bị Nguyệt Đồng vô cùng kích động làm Nguyệt Đồng, vội vàng quát Nguyệt Đồng.
Nguyệt Đồng dừng lại, loanh quanh tại chỗ.
Sư Thanh Y lập tức chạy đến.
Vũ Lâm Hanh gắt gao ôm lấy Nguyệt Đồng không dám động. Trên lưng nàng mang một túi súng không thấm nước, lộ ra đường nét của vài khẩu súng hỏa lực lớn, quét qua ngược lại có thể bắn ngã một tảng lớn.
Tục ngữ nói báng súng thẳng lưng thẳng, nhưng trên đời này có người một khi gặp phải mèo, mặc dù có báng súng nhưng lưng cũng vẫn cong.
Không, là mềm nhũn.
Sư Thanh Y để Nguyệt Đồng nằm sấp xuống, Vũ Lâm Hanh lại không nhúc nhích, Sư Thanh Y một bên thăm dò nhìn tình huống của Chúc Cẩm Vân, một bên nói với Vũ Lâm Hanh: "Thế nào còn không xuống?"
Vũ Lâm Hanh hít sâu một hơi: "Tớ..... Tớ muốn chuẩn bị một chút mới xuống."
Sư Thanh Y: "......."
Nàng để Vũ Lâm Hanh ở đó chuẩn bị, điệu bộ ý bảo nam nhân mặt quỷ phối hợp cùng nhau đem Chúc Cẩm Vân nâng xuống. Sắc mặt Chúc Cẩm Vân càng thêm tiều tụy, mi tâm cùng chóp mũi phiếm nhàn nhạt thanh sắc, môi càng trắng bệch đến dọa người, còn nhớ lúc ban đầu không phải như vậy, Sư Thanh Y không khỏi nhíu mày.
Lẽ nào chuyển biến xấu rồi? Thiên Thiên lại không ở đây, nên tìm ai xem giúp Cẩm Vân, Lạc Thần Trường Sinh Tiểu Di các nàng cũng không thấy bóng dáng, thực sự là họa vô đơn chí.
Sư Thanh Y đang đau đầu không chịu được, bên này đợi một lúc cũng không thấy Vũ Lâm Hanh có động tĩnh gì, vì vậy Sư Thanh Y nhìn nàng: "Chuẩn bị đến chân nhũn ra rồi sao?"
Vũ Lâm Hanh: "......"
Sư Thanh Y thở dài: "Đều nói không nên chuẩn bị nữa. Một lần chuẩn bị đến lên men, lên men phải nhũn ra, cậu không phải bán bánh bao bánh quẩy lên men cái nổi gì?"
Vũ Lâm Hanh: "......"
"Còn không xuống? Chúng ta phải đi rồi, Nguyệt Đồng cần phải đứng dậy." Sư Thanh Y không có cách nào, ý bảo nam nhân mặt quỷ cùng nàng một lần nữa đặt Chúc Cẩm Vân lên trên lưng Nguyệt Đồng, lần này thay đổi một tư thế khiến Chúc Cẩm Vân tương đối thoải mái hơn nữa không dễ dàng ngã xuống.
"Cậu ôm tớ xuống đi." Vũ Lâm Hanh ngấn lệ quang, đôi mắt hoa đào nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y: "......"
Vũ Lâm Hanh hừ nói: "Nếu như chị họ cậu tại đây, nhất định sẽ lập tức ôm tớ xuống."
Sư Thanh Y gật đầu tán thành: "Chị ấy sẽ đem cậu ôm xuống sau đó ném vào trong nước, dù sao thì cậu đã lên men rồi."
Vũ Lâm Hanh dùng sức trừng nàng, Sư Thanh Y đưa tay cùng nam nhân mặt quỷ đỡ Vũ Lâm Hanh xuống. Vũ Lâm Hanh chân vừa chạm nước liền mềm nhũn, Sư Thanh Y một bên đỡ nàng để nàng có thể hảo hảo nghỉ ngơi, một bên hỏi: "Lúc đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hiện tại trong đầu tớ đối với tình huống ngay lúc đó một chút ấn tượng cũng không có."
Vũ Lâm Hanh hòa hoãn chốc lát mới nói: "Cậu lúc đó trúng chiêu, dĩ nhiên một chút ấn tượng cũng không có rồi."
Sư Thanh Y ngưng mi.
Vũ Lâm Hanh nói tiếp: "Lúc đó chúng tớ đều ở trên thuyền, tay cậu đột nhiên xuyên qua thạch bích, tớ còn tưởng rằng tay cậu bị thứ gì đó cắn rớt nên vô cùng sợ hãi, trong nháy mắt kia, tớ đặc biệt có thể lý giải Tiêu sư huynh của cậu sau khi thấy giáo sư của các người bị nuốt nửa người, vì sao sẽ bị dọa choáng váng. Cậu cũng không phát hiện lúc tay cậu bị nuốt, à không, là lúc tay cậu xuyên qua thạch bích, thần sắc của chị họ cậu, chặc chặc. Sau đó tớ thấy cậu hai mắt vô thần, nói như thế nào, tớ cũng không biết nên hình dung dáng vẻ của cậu lúc đó như thế nào, nói chung chính là rất cổ quái."
Ánh mắt Sư Thanh Y trầm xuống: "Sau đó?"
"Sau đó, cậu dường như nhập ma, bản thân nhảy vào trong nước, chị họ cậu kéo cậu lại không được nên cũng lập tức nhảy xuống. Hai người các cậu thoáng chốc biến mất trong nước, tớ gọi thế nào cũng không đáp lại, chỉ đành nhảy xuống, trên thuyền chấn động lợi hại nhất thời rối loạn, tớ vừa xuống nước nhìn thì thấy dưới đáy thuyền đông nghịt một mảnh những cái bóng nửa người nửa cá, thế mới biết chúng tớ đã rơi vào hang ổ Hắc Giao. Hắc Giao xé rách thuyền, người trên thuyền toàn bộ đều rơi vào trong nước, trong nước thoáng chốc đều loạn thành cái gì đức hạnh cũng không biết."
Vũ Lâm Hanh nói đến đây, hiển nhiên là lòng còn sợ hãi.
"Không ai bị thương chứ?" Sư Thanh Y vội hỏi. Hắc Giao trời sinh tính tàn bạo, bản lĩnh này nàng đã lĩnh giáo qua.
"Quá rối loạn, thật ra tớ cũng không chú ý được nhiều như vậy." Sắc mặt Vũ Lâm Hanh dần dần có chút thay đổi: "Xem tình huống lúc đó, mọi người nhất định là vừa nghĩ biện pháp thoát thân vừa tiêu diệt Hắc Giao, trong nước đều là máu, đèn pin của tớ trong nước cũng chỉ có thể chiếu ra một mảnh đỏ rực, nàng... Chị họ cậu lúc đó cũng không biết dùng Cự Khuyết cắt bao nhiêu đầu Hắc Giao, giống như cắt rơm rạ, một cái lại một cái."
Hô hấp của Sư Thanh Y bỗng dưng trở nên gấp gáp.
Giọng nói của Vũ Lâm Hanh cũng thấp đi: "Tớ cảm thấy lúc đó nàng...... Lúc đó nàng dường như sắp điên rồi. Nói thật, tớ lần đầu tiên thấy nàng như vậy."
Sư Thanh Y lập tức kéo lấy cánh tay Vũ Lâm Hanh: "Nàng như thế nào."
"Cậu ngã xuống, nàng tìm không được cậu nhất định là gấp đến độ không biết gì nữa, xung quanh đều là Hắc Giao, trên thuyền lại có người bệnh, còn có người đôi mắt không nhìn thấy, trên cơ bản là một người không thể nào giết hết, Vốn dĩ tớ cùng chị họ cậu ở cùng một vị trí, sau đó nàng đẩy bác sĩ Chúc đang hôn mê vào lòng tớ để tớ che chở nàng, sau đó lại không thấy nữa, Quá rối loạn, tớ mang theo bác sĩ Chúc bơi thật lâu khó khăn lắm mới bơi đến chỗ nước cạn, lúc này đội ngũ cũng tản ra, không có phương hướng, thời điểm này tớ nhất định muốn đi tìm các người, trên đường thì gặp...."
Vũ Lâm Hanh nói đến đây, ánh mắt liếc nhìn Nguyệt Đồng, bộ dạng thiếu nữ nhà lành bị ép buộc: "Tớ vốn dĩ không muốn, cho dù chân tớ bị gãy cũng không muốn, là nó kiên quyết túm lấy tớ kéo lên. Tớ đã nói không muốn."
Sư Thanh Y trong lòng hỗn độn, trầm ngâm chốc lát mới nói: "Nhờ có cậu gặp Nguyệt Đồng nếu không chúng ta không biết lúc nào mới có thể gặp mặt. Lập tức đi, có Nguyệt Đồng chúng ta có thể tìm được Lạc Thần bọn họ."
Vũ Lâm Hanh đeo túi súng, gật đầu, ngẩng đầu nhìn Âm Ca đứng yên cách đó không xa, môi giật giật.
Âm Ca vẻ mặt hờ hững, đôi mắt vô thần, giống như ai cũng không nhìn thấy.
Sư Thanh Y hướng Vũ Lâm Hanh nháy mắt, Vũ Lâm Hanh ngầm hiểu, không nói gì.
"A Âm, em có biết nên đi bên nào không?" Sư Thanh Y vỗ vỗ Nguyệt Đồng để nó cõng Chúc Cẩm Vân đi, đồng thời thử hỏi Âm Ca."
Âm Ca không có biểu thị gì, thẳng về thủy đạo phía tây bắc bước đi.
Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh lập tức theo sau, nam nhân mặt quỷ không lên tiếng theo ở phía sau.
Âm Ca dẫn đường rất thuận lợi, hơn nữa có khứu giác của Nguyệt Đồng dẫn điều chỉnh, dọc theo đường đi cũng không gặp phải phiền phức gì, Vũ Lâm Hanh cùng Sư Thanh Y sóng vai mà đi, nhỏ giọng cùng nàng nói: "Sư Sư, có chuyện tớ nghĩ không ra. Lúc đó vì sao chỉ có cậu trúng chiêu? Chị họ cậu nói người rất có chấp niệm mới dễ dàng bị ảnh hưởng, lẽ nào trong lòng cậu có việc gì đặc biệt tưởng niệm không buông xuống được mà không nói cho bọn tớ biết?"
Sư Thanh Y có chút tâm phiền ý loạn, nhớ đến lời nói trước lúc chết của Hắc Giao, đạm nhạt nói: "Không có gì, đối phương chính là nhắm vào tớ ra tay."
Vũ Lâm Hanh yên lặng nhìn nàng, hàng mi dài rũ xuống, đại khái là muốn để nàng một mình yên lặng một chút, cũng sẽ không mở miệng nữa.
Như vậy tĩnh mịch khoảng chừng hai mươi phút, bước chân của Âm Ca chậm lại, nàng đi bên trái Vũ Lâm Hanh, Vũ Lâm Hanh đưa tay kéo kéo tay áo của Âm Ca.
Âm Ca cảm giác được, nhưng không nhìn nàng.
Nàng nắm chặt hơn nữa, Âm Ca nhìn tay áo của mình một cái.
"A Âm, thật không nhớ rõ tôi sao?" Vũ Lâm Hanh cười híp mắt, bày là thói quen lôi kéo Âm Ca trước đây: "Em còn cùng tôi ngủ, ở nhà của tôi ngủ qua không biết bao nhiêu lần có phải em đều đã quên rồi không? Em muốn uống rượu của tôi, tôi không cho em còn khóc lóc đây, chặc chặc, dáng vẽ như vậy thật đáng yêu."
Âm Ca dừng lại, quay đầu nhìn Vũ Lâm Hanh.
Đôi mắt của nàng tựa như hắc động không đáy, không nhìn thấy nửa điểm thần thái.
Vũ Lâm Hanh đột nhiên bị nàng nhìn đến có chút sợ hãi.
Môi Âm Ca rốt cục khẽ động: "Em từng ngủ cùng chị sao? Em thế nào không nhớ được."
Vũ Lâm Hanh: "......"
Sư Thanh Y: "......."
Vũ Lâm Hanh vẻ mặt khiếp sợ lui lại, nửa ngày không lấy lại tinh thần. Trong lòng Sư Thanh Y có chút run rẩy, đây rốt cuộc là ai dạy nàng, ta là công dân lương thiện, không nhớ rõ đã từng dạy nàng cách nói này.
Đội ngũ lại lâm vào vắng lặng một cách quỷ dị, Âm Ca tiếp tục dẫn đường, qua một đoạn thời gian, nước càng lúc càng cạn, dần dần rút đi lộ ra hòn đá dưới chân, sau đó Sư Thanh Y đã nghe một cổ mùi máu tươi phá lệ nồng đậm.
Diện tích lớn viết máu tanh hôi khiến dạ dày Sư Thanh Y bắt đầu phiên giang đảo hải, Vũ Lâm Hanh che mũi, nhìn một cỗ thi thể Hắc Giao trước mắt.
Đại khái là mực nước ở đây có cao có thấp, tựa như thủy triều, những thi thể này hơn phân nửa là bị nước cuốn đến trên cạn.
"Tớ cảm thấy nơi này còn phải có năm sáu mươi cổ thi thể ấy chứ." Vũ Lâm Hanh điếm sơ qua: "Lúc đó dưới đáy nước vây lấy chúng ta còn nhiều hơn, đông nghịt, phải có đến vài trăm. Đàn không người không cá gì đó ỷ vào kỹ năng bơi lội tốt ở dưới đáy nước phục kích, ghê tởm không chịu được."
Sư Thanh Y ngồi xổm xuống kiểm tra vết chém trên vài cổ thi thể Hắc Giao trong số đó, sắc bén chỉnh tề, máu đều chảy khô.
Sắc mặt nàng âm trầm.
"Là Cự Khuyết?" Giọng nói của Sư Thanh Y có chút nghẹn ngào.
"Chị họ cậu?" Vũ Lâm Hanh nhíu mày.
Sư Thanh Y đứng lên nhìn quanh bốn phía, phía trước là cao cao bậc thang, có khoảng bốn năm mươi bậc, đèn mắt sói chiếu đến, trên bậc thang vết máu nhễ nhại, thẳng lan tràn ở phía trên, bên trên bốc lên nhiệt khí, sâu thẳm trong ánh sáng tựa như dị cảnh sương trắng lượn lờ.
Sư Thanh Y chuẩn bị bước lên, Vũ Lâm Hanh giương súng tự động, ngăn cản nàng, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận, còn không biết phía trên có thứ gì."
"Là ôn tuyền*." Sư Thanh Y thấp giọng nói: "Địa chất nơi nào, ôn tuyền rất nhiều." (suối nước nóng)
Nàng hướng Vũ Lâm Hanh cùng Âm Ca khoát tay, đem ba lô giao cho Vũ Lâm Hanh, bản thân cầm dao quân dụng cùng súng lục đi lên thềm đá.
Bạch sắc nhiệt khí bốc lên, không khí ấm áp ẩm ướt.
Một bậc lại một bậc.
Sư Thanh Y bước nhanh mà lên, lòng bàn tay đều xuất mồ hôi, nàng cảm giác phía trên có gì đó ẩn núp, trong lòng sợ hãi nhưng rồi lại có chút mong chờ khó hiểu.
Lạc Thần đã đến nơi này.
Rốt cục lên đến, Sư Thanh Y chiếu đèn, trước mắt quả nhiên là một ôn tuyền diện tích lớn, nước trong ôn tuyền trong suốt, hơi nước nghi ngút, có thể mơ hồ thấy dưới đáy nước có rất nhiều thứ đen ngòm gì đó, đại khái đều là đá dưới ôn tuyền.
Sư Thanh Y chậm rãi quét đèn pin trên mặt nước.
Tay nàng đã xuất đầy mồ hôi, không biết là bởi vì khẩn trương hay là bị nước ôn tuyền huân nóng, bước chân chậm rãi di động, chờ chuyển qua một chỗ bên cạnh bóng đen trong nước, chùm sáng trong tay nàng mạnh mẽ hướng một chỗ chiếu đến.
Nhưng bóng đen trong nước so với nàng nhanh hơn, trước lúc nàng chiếu đèn đến thì đã ôm lấy chân nàng.
Sư Thanh Y bị cái bóng kia kéo ngả xuống.
Phù phù một tiếng, nước trong ôn tuyền bắn tung tóe, cái bóng dưới đáy nước gắt gao nắm lấy nàng, Sư Thanh Y vươn tay mò lấy phần eo của cái bóng, cảm giác vòng eo tinh tế mềm mại, nóng rực gần như chạm vào sẽ tan chảy.
Xúc cảm quen thuộc khiến cả người Sư Thanh Y run rẩy.
Thân thể của nữ nhân kia mềm mại như rắn nước, gắt gao quấn lấy nàng, hai tay dường như đang thiêu đốt, so với nước ôn tuyền còn muốn nóng hơn, nóng đến bỏng người.
Sư Thanh Y nói không nên lời, đôi mắt bỗng nhiên ẩm ướt, cùng nước ôn tuyền hòa vào một chỗ, tay nữ nhân kia ở trên người nàng, tựa như cỏ nước quấn quýt không cho nàng đi, đèn pin gì đó điều bị nàng vứt vào trong nước, dùng hết khí lực ôm lấy nữ nhân kia.
...... Lạc Thần.
Lạc Thần cả người nóng rực, hai tay ôm lấy Sư Thanh Y, khuôn mặt chôn ở đầu vai Sư Thanh Y, tóc dài tán trong nước, không nhìn thấy bất kỳ biểu tình nào của nàng.
Sư Thanh Y có thể rõ ràng cảm giác được Lạc Thần đang kịch liệt run rẩy, cánh môi mềm mại ướt át dán trên cổ nàng, phối hợp với dòng nước ôn tuyền bắt đầu khởi động, chạm rồi lại chạm.
Hai người quấn giao trong nước.
Rất nhanh, Sư Thanh Y cảm thấy nơi cổ một tia đau đớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.