Sư Thanh Y biến sắc, ngẩng đầu nói: "Thân thể chị khó chịu ở chỗ nào?"
"Chỉ là nhiễm phong hàn mà thôi, việc nhỏ, không đáng ngại." Lạc Thần tay trái cầm ô, tay phải ôm lấy vai Sư Thanh Y, ngón tay khẽ vuốt mái tóc ẩm ướt của Sư Thanh Y: "Trước khi ta ra ngoài ta đã đưa phương thuốc cho nàng, nàng chỉ là thay ta bốc thuốc trở về mà thôi."
Sư Thanh Y càng cảm thấy phiền não đối với sự mơ hồ của bản thân: "Thân thể nàng không khỏe, cùng việc ta cầm đơn thuốc đi bốc thuốc, ta đều không biết. Ngay cả bốc thuốc gì cũng không rõ, tiền lẻ ở chỗ chưởng quỹ của y quán ta cũng quên lấy, ta quả nhiên là......"
Nói đến đây, vẻ mặt thê lương, mưa bụi phất lên gương mặt nàng, nhìn như mất hồn.
"Quả nhiên là hồ đồ." Mặt Lạc Thần giãn ra, lúc nàng cười tràn đầy sủng nịch.
"Phải, ta hồ đồ rồi, ta cảm thấy trong đầu hôm nay dường như chứa đầy hồ." Sư Thanh Y đối với sự mơ hồ của bản thân cảm thấy sợ hãi, nhưng lại không cách nào biểu hiện ra ngoài.
Lạc Thần dẫn nàng đi qua sân viện mưa bụi lất phất, đi vào gian phòng: "Có lẽ gần đây nàng xử lý việc của Mặc nghiễn Trai quá mức vất vả, mệt mỏi mà thôi. Sau này mọi việc cứ để ta là được rồi."
"Mặc nghiễn Trai?" Sư Thanh Y kinh ngạc.
Lạc Thần quay đầu lại nhìn nàng.
"Mặc Nghiễn Trai, còn đang mở cửa sao?" Sư Thanh Y thì thào, đột nhiên cảm giác mưa rơi xuống càng lạnh hơn.
Lạc Thần đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968555/quyen-4-chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.