"Đói không?"Lạc Thần không hề nhìn Sư Thanh Y, mà chỉ liếc mắt nhìn Trường Sinh.
Trường Sinh dừng một chút, thu hồi ánh mắt chuyên chú nhìn bếp lửa, trả lời vô cùng thành thực: "Đói."
"Trong ba lô có thực phẩm, chị lấy một chút mình thích ăn đi." Lạc Thần đến gần bếp lò, cúi đầu nhìn măng hấp nước trở bên no đủ trong nồi cuồn cuộn một chút, hương khí bay vào mũi.
Sư Thanh Y suy nghĩ chu đáo, lúc trước đặc biệt mang theo nấm khô thịt khô măng khô hoa quả khô các loại, như vậy cho dù không cắm trại cũng có canh ngon để ăn. Nàng nhìn thấy màu nước canh cũng được rồi, liền xé mở gói rau củ sấy, cho hương thông rau củ các loại vào. Bởi vì nàng nấu ăn ngon, hơn nữa Lạc Thần cơ bản cũng chỉ ăn thức ăn nàng nấu nên việc nấu ăn trong đội ngũ luôn luôn do nàng phụ trách, sau khi cho rau củ vào, xuất phát từ thói quen đã định dùng thìa khuấy điều, kết quả cái thìa bị Lạc Thần đoạt lấy.
Tay Sư Thanh Y dừng giữa không trung.
Lạc Thần cầm cái thìa nhìn nàng, hơi nước bạch sắc bốc lên, đáy mắt thâm trầm.
"....Khuấy một chút." Sư Thanh Y nhớ đến nhãn thần không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả chuẩn xác trước đó của Lạc Thần, lúc nói chuyện không hiểu sao có chút ngập ngừng.
"Đang khuấy". Lạc Thần nói.
Thấy sắc mặt của nàng như vậy, trong lòng Sư Thanh Y có chút nghi ngờ, nhưng bề ngoài trái lại hướng Lạc Thần nở nụ cười, nàng tự nhận nụ cười này vô cùng "ôn nhu hiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968552/quyen-4-chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.