Cũng ngay lúc đôi vợ chồng che chở nam nhân điên rời khỏi, thôn dân bị bọn họ đẩy ra biểu tình trong nháy mắt trở nên căm ghét, thậm chí là căm hận.
Sư Thanh Y một mực quan sát tỉ mỉ, đúng lúc bị nàng nhìn thấy.
Thôn dân cùng một nhà ba người này có hiềm khích sao?
Lão thôn trưởng rất có uy vọng trong thôn bước ra nói chuyện, đoàn người lúc này mới dần dần tán đi.
Đám người Tạ Thành Nam cùng Tang Cát đến hỏi Sư Thanh Y có việc gì không, Sư Thanh Y mỉm cười lắc đầu biểu thị bản thân không bị thương, sau đó lại nhìn thoáng qua cánh tay Giáng Khúc ẩn dưới Tạng bào.
Trên tay Giáng Khúc luôn mang bao tay, hơn phân nửa thời gian cũng là ẩn dưới ống tay áo rộng.
Sư Thanh Y hồi tưởng lại tình huống lúc nãy khi Giáng Khúc thay nàng đỡ một chày gỗ, ánh mắt khẽ chuyển ngữ điệu nhu hòa: "Giáng Khúc tiểu thư, cảm ơn cô."
Giáng Khúc chỉ đơn giản gật đầu.
Sư Thanh Y nói: "Cô có sao không? Tay có bị làm sao không?"
"Gãy rồi."
Sư Thanh Y: "......"
"Đó là bị chày gỗ của cha mẹ Trát Tây đánh sao?" Tạ Thành Nam phát bệnh nghề nghiệp, vội vàng nói với Giáng Khúc: "Quay về nhà tôi đi, tôi thay cô xem, việc này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu như thương đến gân cốt sẽ không tốt, có cần thoa chút thuốc mỡ hay không?"
Giáng Khúc đạm nhạt nói: "Không cần. Bản thân tôi có, tự mình thoa."
Tạ Thành Nam dĩ nhiên cũng không nói cái gì nữa, chỉ cười nói một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968533/quyen-4-chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.