Chương trước
Chương sau
Trước khi khởi động xe, Sư Thanh Y lại cúi đầu soạn một tin nhắn cho Lạc Thần.
"Bây giờ em sẽ lập tức xuất phát. Hỏi qua hướng đạo, buổi tối bọn em sẽ ở một thôn rất gần Thần Chi Hải ngủ lại, gọi Hỗ Chủ Thôn."
Nhấn gửi đi.
Sư Thanh Y khoát tay lên vô lăng, yên lặng nhìn kín chắn gió phía trước mà chờ đợi.
Khung cảnh đường phố xa xa rất yên tĩnh, hiện tại đã là đầu xuân, tuy rằng vẫn lạnh nhưng ánh nắng tản trong không khí lại trong suốt tươi mát, mang đến một loại hiệu ứng thị giác ấm áp.
Giáng Khúc mặt băng bó ngồi ngay ngắn trên ghế phó lái, cũng cùng nàng nhìn một phương hướng.
Đợi vài phút, cũng không nhận được tin nhắn, không biết vì sao Sư Thanh Y cảm giác được một loại khẩn trương nói không rõ.
Có lẽ là bởi vì nàng sẽ đến một nơi xa lạ tràn ngập nguy hiểm, bên cạnh cũng không có người nào có thể chân chính dựa vào cùng phó thác, tín hiệu điện thoại lại có thể sẽ dần yếu đi trong hành trình kế tiếp, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Nàng cũng không cách nào thường xuyên liên lạc với Lạc Thần nữa.
Không có tin tức, không thể hỏi cuộc sống hằng ngày của nàng cũng không thể cùng nàng nói buổi sáng buổi tối tốt lành.
Giống như một trong đoạn thời gian sau này, nàng hoàn toàn mất đi Lạc Thần.
Sư Thanh Y hoảng hốt một chút, lại lập tức gửi bổ sung một câu: "Em phải lái xe rồi, trên đường không biết lúc nào sẽ mất tín hiệu, đây có thể là tin nhắn cuối cùng, nhìn thấy thì trả lời em đi."
Sau đó lại tiếp tục đợi.
Lần chờ đợi này tựa hồ dài đăng đẳng.
Giáng Khúc vẫn ngồi bất động, cũng không có biểu thị gì.
Âm Ca nhất quán không lên tiếng, nam nhân mặt quỷ là một người câm, Trữ Ngưng bị Sư Thanh Y lăn qua lăn lại đến sợ hãi, nào dám dài dòng nửa câu, vì vậy tất cả người trong xe đều thành nhân sĩ không có miệng, một mảnh tĩnh mịch thậm chí có chút áp lực.
"Đang đợi tin nhắn trả lời của người trong lòng sao." Giáng Khúc đột nhiên ngắn gọn hỏi một câu.
Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, gương mặt phiếm hồng, đạm nhạt nói: "Không phải."
"Chờ lâu như vậy không khởi động xe, nên tôi nghĩ vậy." Giáng Khúc liếc mắt nhìn nàng.
Sư Thanh Y cất điện thoại di động đi, lập tức nổ máy, một cước giẫm lên chân ga: "Vừa rồi chỉ là đang điều chỉnh trạng thái mà thôi."
Xe việt dã dọc theo con đường chạy ra ngoài, đôi mắt u lam của Giáng Khúc nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đối phương không nhắn tin trả lời cô, có thể là nàng không nhìn thấy, không cần để ở trong lòng."
Từ trong giọng nói trầm thấp của nàng Sư Thanh Y tựa hồ nghe được một tia cự nhỏ ý tứ an ủi.
"Cho nên đừng ở đây lo lắng phân tâm nữa, cũng đừng đợi, chuyên tâm lái xe, tôi cũng không muốn xảy ra tai nạn." Giáng Khúc lại lạnh như băng mà nói tiếp.
Sư Thanh Y: "......."
...... Thế nào có thể là an ủi.
...... Nhất định là tôi đã nghĩ nhiều.
Sau đó Sư Thanh Y thu hồi tâm tư, dọc theo lộ tuyến đến xã Hoắc Tây, qua khoảng một giờ, có thể thấy ven đường rải rác từng cụm liều trại của dân mục.
"Dừng xe." Giáng Khúc nói.
"Làm sao vậy?" Sư Thanh Y nhìn phía trước.
"Trong liều trại bên kia có lão bằng hữu của tôi cùng Tang Cát, tôi muốn cùng Tang Cát qua đó thăm hỏi một chút, thuận tiện xử lý chút việc. Không mất nhiều thời gian, không phiền cô chứ, Sư tiểu thư?"
"Được, tôi ở ven đường chờ các người."
Sư Thanh Y dừng xe lại.
Giáng Khúc xuống xe hướng xe Tang Cát ra hiệu, sau đó Tang Cát cũng xuống xe, Giáng Khúc thấp giọng cùng Tang Cát nói vài câu gì đó, Tang Cát gật đầu, hai người hướng xa xa đi.
Thoạt nhìn đây là việc riêng của hai người bạn Tạng dân, Sư Thanh Y cũng không tiện nhúng tay, liền ở trên xe chờ.
Không biết chờ bao lâu, trong lúc chán đến chết điện thoại di động của Sư Thanh Y lại đột nhiên rung lên.
Sư Thanh Y giật mình, lấy ra điện thoại di động, nhìn thấy tín hiệu tạm thời còn chưa mất.
Lạc Thần rốt cục trả lời tin nhắn.
"Thanh Y, trước đó ra ngoài, bỏ quên điện thoại. Bây giờ em ở nơi nào, điện thoại có tín hiệu không, nếu thấy liền trả lời chị."
Sư Thanh Y lập tức đánh chữ: "Em đang trên đường, đúng lúc có việc dừng lại, ở đây tạm thời còn có tín hiệu, sau đó cũng không nói chính xác được."
Đầu ngón tay của nàng chạm nhẹ màn hình, thậm chí bắt đầu run rẩy.
Cổ họng thắt chặt, nỗi sợ hãi lần thứ hai ly biệt rất chân thực.
Văn tự không thể so với lời nói, văn tự càng dễ nói dối che giấu, tỷ như cho dù nàng sợ hãi, khi đánh ra chữ cũng vĩnh viễn ngay ngắn cùng bình tĩnh như vậy.
"Đừng sợ." Tin nhắn của Lạc Thần lần nữa gửi đến.
Sư Thanh Y kinh ngạc.
"Cho dù em sắp mất liên lạc với chị, cũng đừng sợ. Em từng nói qua nhất thời chia lìa, chỉ vì lâu dài gặp lại, nếu nhất định có một ngày gặp lại, vậy liền dũng cảm mà đi tiếp. Chị ở đây chờ em."
"Được." Khóe mắt Sư Thanh Y đột nhiên đỏ bừng: "Em cũng chờ chị."
Em rất nhớ chị.
Sau một lúc lâu, điện thoại di động nhận được một bức ảnh.
Là ảnh của Lạc Thần.
Bối cảnh là sườn núi phủ tuyết cực kỳ có đặc sắc của Sắc Đạt, bầu trời cao lam vô tận, mặt đất phủ đầy tuyết, hiển nhiên chiếm lấy sự chú ý của Sư Thanh Y vẫn là người trong ảnh.
Lạc Thần mặc áo khoác trắng, quay đầu nhìn lại trên sườn núi tuyết trắng, tóc dài bị gió thổi tung, sắc trời thông thấu sáng sủa chiếu xuống vai nàng.
Rõ ràng đây là một tấm ảnh chụp rất tùy ý.
Lạc Thần gần như không có hình ảnh gì, ngoại trừ ảnh Sư Thanh Y chụp, ảnh của nàng gần như không có. Như nàng mà lại gửi đến một tấm ảnh, đúng là hiếm thấy.
Dưới ảnh chụp còn kèm theo một câu: "Trường Sinh mua điện thoại mới, thường xuyên chụp ảnh, đây là hai ngày trước nàng chụp ở phía sau chị."
Sư Thanh Y phóng đại ảnh chụp, kinh ngạc nhìn gương mặt Lạc Thần trong ảnh, cũng hiểu ý tứ Lạc Thần muốn ngầm biểu đạt.
Nàng thực sự đang ở Sắc Đạt, giống như bản thân suy nghĩ nàng thực sự đang phụ cận.
Giống như Lạc Thần vẫn bên cạnh nàng. Tấm ảnh chụp cận cảnh này cũng sẽ tiếp tục theo bên cạnh nàng.
Sư Thanh Y mỉm cười, thể xác và tinh thần nhất thời cũng thoải mái hơn, cất điện thoại vào.
Ước chừng hai mười phút, Giáng Khúc cùng Tang Cát mới khoan thai trở về, Giáng Khúc mở cửa xe: "Đã đợi lâu."
"Cô chờ một chút." Sư Thanh Y nói.
"Sao?" Giáng Khúc nhíu mày.
Sư Thanh Y xuống xe, ngăn cản nàng, thấp giọng nói: "Cô có thể giúp tôi một việc hay không?"
"Nói đi." Giáng Khúc trước sau vô biểu tình.
"Có thể dùng điện thoại thay tôi.... Thay tôi chụp ảnh?" Sư Thanh Y có chút khó mở miệng, ý bảo Giáng Khúc đi xa một ít, hơn nữa ngày mới quanh co nói ra.
"Bản thân không thể tự chụp sao." Giáng Khúc hừ lạnh
Sư Thanh Y lúng túng nói: "Tự chụp rất quái lạ, không thích hợp."
"Đưa đây." Giáng Khúc vươn tay.
Sư Thanh Y đưa điện thoại di động ra: "Thực sự phiền cô rồi, chỉ một tấm, một tấm là được rồi. Vậy.... vậy xin cô chụp tốt một chút."
"Tôi chỉ là tay ngang, muốn chụp hay không." Giáng Khúc lãnh đạm nói: "Đứng xong rồi."
Sư Thanh Y bị nàng hù dọa như vậy, không biết vì sao vô thức đứng thẳng tắp, đứng xong rồi.
Giáng Khúc đưa điện thoại di động hướng vào nàng: "Làm một cái tư thế."
"Tư thế gì?" Sư Thanh Y mím môi.
Giáng Khúc mặt không biểu tình: "Cần chụp cho trưởng bối trong nhà xem thì đoan trang bình thản một chút, cần chụp cho bạn bè cùng thế hệ xem thì hoạt bát tự nhiên một chút."
Sư Thanh Y mồ hôi lạnh đều túa ra.
Việc này còn có hạn định sao, quỷ đạo lý, loạn thất bát tao gì vậy.
"Về phần chụp cho người yêu xem, dĩ nhiên phải gợi cảm một chút."
Sư Thanh Y: "......."
"Cô đây là chụp cho ai xem?"
Sư Thanh Y: "......."
"Người không trả lời tin nhắn của cô? Người yêu của cô sao? Vậy dĩ nhiên cần gợi cảm một chút." Giáng Khúc còn đang mặt băng bó nói: "Cô hiểu."
..... Tôi thực sự không hiểu a.
Trong lòng Sư Thanh Y nói sớm biết như vậy sẽ không tìm người bệnh thần kinh toạ đến chụp ảnh.
Khuôn mặt Sư Thanh Y càng kéo căng, bên tai lại đỏ: "Vậy cô coi như chụp ảnh giấy tờ đi. Tùy ý là được rồi."
Giáng Khúc giơ lên điện thoại di động điều chỉnh tiêu điểm.
"Chờ một chút!" Sư Thanh Y khoát khoát tay bảo dừng.
Chỉnh lý quần áo của bản thân một chút, lại vuốt thẳng tóc trên vai, hé ra một nụ cười tự nhận định là cũng không tệ lắm, lúc này mới nói: "Được rồi."
Ánh sáng mặt trời chiếu lên người nàng, nhiễm lấy khuôn mặt ôn nhu xinh đẹp.
Giáng Khúc dưới ánh mặt trời bình tĩnh nhìn nàng.
Sau đó cầm điện thoại, chụp ảnh, đưa điện thoại di động lại cho Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y vừa nhìn, trái lại ngoài mong muốn của nàng, chụp xem như không tệ.
"Cảm ơn." Sư Thanh Y nhẹ giọng nói.
Giáng Khúc đơn giản gật đầu, trở lại trên xe.
Sư Thanh Y gửi ảnh chụp cho Lạc Thần.
Lỗ tai càng đỏ, khắp người lo nghĩ lại bị một cảm giác lâng lâng như bước trên mây thay thế, gửi ảnh chụp xong nàng ung dung tiến về xe việt dã.
Lái xe đến chiều, trời dần dần chuyển tối, rốt cục ở năm giờ ba mươi thì đến Hỗ Chủ Thôn.
Sắc trời hôn ám, thôn này cũng không lớn, từ kiến trúc nhà ở cho thấy nơi này tương đối lạc hậu, phần lớn là nhà cũ. Đường phố không có đèn đường, chỉ có trong nhà thôn dân mới có ánh đèn, phần lớn vẫn là đèn dây đốt huỳnh quang, ánh đèn mờ nhạt, tô điểm con đường.
Sau khi đến thôn này, điện thoại di động hoàn toàn không có tín hiệu nữa, cách đó không xa là một cánh rừng, che lấp tất cả trong một mảnh trời đen tối.
Nhóm người Sư Thanh Y đỗ xe xong, mỗi người mang ba lô đi vào trong thôn, những cái bóng đỗ dài.
Tang Cát có vẻ tương đối quen thuộc, tuy rằng hắn là một nam nhân thô kệch uy vũ, nhưng tính cách lại rất dễ ngại ngùng, giọng nói nhẹ nhàng: "Các vị, tôi đã đi qua đây vài lần, trong thôn có người quen, tối nay chúng ta sẽ ở lại nhà hắn, xin đi theo tôi."
"Phiền anh rồi." Sư Thanh Y mỉm cười.
"Không, không phiền." Tang Cát ngượng ngùng nói. Hán ngữ của hắn cũng không phải tốt, có đôi khi sẽ nói lắp nhất là lúc khẩn trương.
Két két.
Xa xa truyền đến tiếng bánh xe lăn.
Sư Thanh Y ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy trước sau bốn con bò Tây Tạng mỗi con kéo một chiếc xe, hướng bên này chậm rãi chạy đến. Trên xe chất đầy cành cây, từ xa nhìn lại giống như đang kéo một xe cành cây gãy.
Bốn gã đánh xe bước đi nặng nề theo sát bên cạnh bốn con bò Tây Tạng.
Hoàng hôn dâng lên sương lạnh, bốn người bốn xe mông lung trong sương mù, giống như một đội mai táng cổ đại.
".... Đây là?" Sư Thanh Y nhịn không được hỏi Tang Cát.
"Đây là củi sắp sửa dùng cho buổi tối ngày mai trong làng cử hành xuân khúc đại hội."
Có một giọng nói trả lời nàng, không phải Tang Cát.
"Bác sĩ Tạ." Tang Cát vẩy tay nói.
"Tang Cát." Nam nhân từ phía trước đi đến mỉm cười: "Cũng có một thời gian không gặp anh rồi. Cái vị đây là?"
Trên mũi hắn đeo một cặp kính mắt, lịch sự phong nhã, thoạt nhìn không quá ba mươi mấy tuổi.
"Bọn họ là khách của tôi, đến phụ cận nơi này để du lịch. Vị này chính là Tạ Thành Nam Bác sĩ Tạ, đêm nay chúng ta sẽ ngụ ở trong nhà hắn. Hỗ Chủ Thôn chỉ có hắn là Bác sĩ, y thuật cao minh, người trong thôn đều xem hắn như bảo bối trong bảo khố." Tang Cát giới thiệu hai bên, lại nói lắp.
Tạ Thành Nam ha hả cười, hướng Sư Thanh Y vươn tay ra: "Chỉ là chút hương dã y thuật nông cạn mà thôi. Các người khỏe, Tang Cát trước đây dẫn khách đến đều là ở trong nhà tôi, mọi người tự nhiên là được rồi."
Tang Cát cảm kích gật đầu.
"Xin chào, tôi là Sư Thanh Y." Sư Thanh Y lịch sự bắt tay hắn, tiếu ý nhất quán ấm áp ôn nhu: "Tối này làm phiền."
"Sư tiểu thư xin chào."
Tạ Thành Nam vừa cười vừa đưa tay hướng những người khác, kết quả Giáng Khúc, Âm Ca, Trữ Ngưng, còn có nam nhân mặt quỷ không một ai bắt tay hắn.
Ba người đều mặt lạnh, sau đó trực tiếp không có biểu cảm.
Tạ Thành Nam: "......."
Sư Thanh Y nhìn bốn chiếc xe bò chở đầy củi đi xa, vì vậy cười nói sang chuyện khác: "Bác sĩ Tạ, xuân khúc đại hội đốt lửa trại, một lần cần nhiều củi như vậy sao?"
Tạng dân giống nhau quen dùng phân bò khô cùng xác ngô nhóm lửa, Sư Thanh Y suy đoán lần này cực nhọc kéo củi về đại khái là bởi vì tập tục xuân khúc đại hội đặc biệt, chỉ là đầy bốn xe, vẫn luôn cảm thấy quá nhiều rồi.
Tạ Thành Nam cười nói: "Dĩ nhiên không dùng được nhiều như vậy, số còn lại sẽ dự trữ. Nhà của tôi ở bên cạnh, các người đi theo tôi."
Nhóm người theo sau Tạ Thành Nam qua thôn đông, đường đi đông vòng tây rẽ.
"A! A! A!" Xa xa không biết ở chỗ nào truyền đến tiếng kêu rên cổ quái.
Đội ngũ dừng bước, Sư Thanh Y chau mày, ngẩng đầu nhìn phía trước.
Xa xa chỉ có nhà ở ảnh ảnh lay động, bố trí hổn độn.
"A!"
Lại một tiếng.
Sau đó mơ hồ truyền đến âm thanh va chạm cùng đỗ vỡ, hỗn loạn một hai câu Tạng ngữ.
Tạ Thành Nam nhìn ra nghi ngờ Sư Thanh Y, giải thích: "Đây là Trát Tây. Hắn tinh thần thất thường, thường xuyên phát điên, trước đó từng đưa đến chỗ tôi xem qua, bất đắc dĩ tôi lại không khám chữa bệnh về mặt thần kinh, điều kiện chữa trị trong thôn cũng có hạn, nên nghĩ để mẹ Trát Tây dẫn hắn vào thành phố khám bệnh. Nhà hắn nghèo, kham không nổi phí chữa bệnh cao như vậy, cuối cùng vẫn không dẫn ra ngoài, cũng chỉ có thể nhốt hắn lại thôi."
Nói đến đây, Tạ Thành Nam thở dài, lại nói: "Hù dọa đến các người đi? Các người không cần phải quan tâm đến hắn, làm loạn một trận sẽ yên tĩnh thôi."
Sư Thanh Y biểu thị không có việc gì, Tạ Thành Nam dẫn bọn họ trở về nhà.
Tạ Thành Nam độc thân, trong nhà không có nữ nhân, hắn biết nấu ăn, buổi tối nấu một bàn thức ăn chiêu đãi Sư Thanh Y bọn họ.
Ăn xong cơm tối, nghỉ ngơi một lúc, Sư Thanh Y mang theo thùng đi xách nước, Giáng Khúc cũng đi cùng.
Màn trời đen kịt, chỗ lấy nước chỉ có một trản đèn, treo trên một thân cây bên cạnh, yếu ớt, giống như ánh trăng mỏng manh trên ngọn cây,.
Sư Thanh Y đổ nước trong thùng ra, Giáng Khúc đứng ở bên cạnh, hai tay giấu trong Tạng bào, cúi đầu nhìn nàng.
Ai cũng không nói chuyện, chỉ có tiếng bọt nước.
Ào.
Sư Thanh Y nhìn ngọn đèn u lãnh phản chiếu dưới nước, cảm thấy có chút lạnh, lại ngẩng đầu lên.
Kết quả là đối diện khuôn mặt kéo căng của Giáng Khúc.
Phía sau là màn trời hắc ám vô tận, phía trên là ánh sáng lạnh chiếu xuống, Giáng Khúc thân cao đứng đó, Tạng bào đỏ thẩm, dưới ánh sáng vạt áo cùng ống tay áo kết lông, tản ra vị đạo trầm lặng.
Người khác mặc đồ đỏ là nhiệt liệt.
Nàng mặc đồ đỏ, lại vẫn trầm lặng.
Sư Thanh Y cúi người, ngẩng đầu nhìn lên.
Đôi môi Giáng Khúc mím ra một đường cong, trên cao nhìn xuống, đôi mắt lam sắc trong bóng đêm có chút giống như xoáy nước, tựa hồ cuốn tất cả vào trong.
Sư Thanh Y kinh ngạc nhìn đôi mắt lam sắc của Giáng Khúc.
Lam sắc, băng lãnh, bảo thạch mê hoặc nhân tâm.
Nhớ đến vết máu đỏ tươi bên khóe môi Lạc Thần, trong lòng Sư Thanh Y bị đâm mạnh một nhát. Bản thân rời khỏi đã lâu như vậy, Lạc Thần có phát bệnh nữa hay không.
Có phải nàng vẫn muốn uống máu không.
Nếu như nói nàng muốn, bản thân không ở bên cạnh, không thể cho nàng vậy nàng phải làm thế nào.
Từng nói qua phải vĩnh viễn nuôi nàng, mặc kệ nàng phạm bao nhiêu lần bệnh, đều sẽ dùng máu của bản thân nuôi nàng, nhưng hôm nay, cư nhiên không cách nào theo bên cạnh nàng.
"Ai cho phép cô nhìn thẳng tôi." Giáng Khúc buông xuống ánh mắt, môi mỏng mấp máy, đáy mắt lam sắc u nhiên như mộng ảo.
Ào một tiếng, Sư Thanh Y đột nhiên lấy lại tinh thần, gào nước trong tay cũng rơi xuống đánh vỡ mặt nước yên tĩnh.
Giáng Khúc nhìn nàng.
Sư Thanh Y vội vã thu hồi ánh mắt.
"Không.... Không. Tôi đang suy nghĩ một việc, không phải nhìn cô." Sư Thanh Y ngượng ngùng trả lời một câu.
Trong lòng nói ai nhìn thẳng cô.
Ai dám nhìn thẳng cô.
Cao quý lãnh diễm của cô quả thực không thể nhìn thẳng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.