Ba con mãnh thú người đầy răng nhọn vuốt sắc, nhất thời giương cung bạt kiếm.
Trong thế giới của thú, đều có thiên tính bài xích các tộc loại khác. Nhất là loại thú càng mạnh tự tôn cùng tự ngạo lại càng cường liệt, lãnh địa của bản thân tuyệt không cho phép cường địch đột nhiên xuất hiện.
Cũng cùng một đạo lý, chúng thần phục dưới trướng chủ nhân cũng không muốn có thêm một thành viên khác gia nhập. Thêm vào càng nhiều sủng ái bị chia đi càng nhiều.
Thật ra người cũng như vậy, thậm chí có đôi khi người còn không bằng thú.
Dù sao thú một khi đã theo mình, mặc kệ trước đây nó như thế nào, sau này nó cũng sẽ vĩnh viễn không phản bội mình, tính toán mình.
"Nguyệt Đồng." Sư Thanh Y bước ra trước, ngăn lại nói: "Đừng nháo."
Bởi vì sức khỏe nên khi nàng quát lên giọng nói rất nhẹ, có chút yếu ớt. Nguyệt Đồng lập tức nghe theo lời của nàng trở nên an tĩnh, đồng thời trở về hình dạng mềm mại béo tròn.
Đã rất nhiều ngày chưa gặp qua Sư Thanh Y, Nguyệt Đồng rõ ràng đối với nàng rất không muốn xa rời, không ngừng cọ vào giày của nàng.
Sư Thanh Y ngồi xổm xuống sờ đầu nó.
Bên kia Ngạo Nguyệt thấy cảnh tượng này, hai đỏ đến muốn xuất huyết, quả thực không thể nén phẫn nộ.
Nó điên cuồng gầm lên một tiếng, lông bạc trên người dựng thẳng, ngay cả Cửu Vĩ trên lưng đều bị nó chấn động tự mình nhảy xuống.
Tiếng gầm đinh tai nhức óc thiếu chút nữa đem Vũ Lâm Hanh hù dọa ngất xỉu.
Vũ Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968520/quyen-4-chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.