Chương trước
Chương sau
A Thố Nhật Tắc trả lời câu hỏi của Lạc Thần: "Tình huống cụ thể sau đó, ai cũng không rõ, chỉ biết là một nhóm lớn người đến bao vậy không biết vì sao đột nhiên tất cả đều yên tĩnh xuống, hình như thực sự làm thiên nhan tức giận gặp trời phạt. Về phần cô nương đáng thương kia sao —"
Hắn lại lắc đầu: "Trước khi vào cánh rừng đã bị thương sắp chết, phía sau lại có nhiều truy binh như vậy, nhân số đông đảo, bản thân tôi cảm thấy nàng hẳn là sống không được."
Ánh mắt mềm mại của Lạc Thần rơi xuống trên người Sư Thanh Y, môi mỏng nhẹ nhàng mấp máy một chút, nắm đấm xiết chặt buông lỏng ra, sau đó tiếp tục trầm mặc.
Sư Thanh Y đang bị đoạn hình ảnh bén nhọn hỗn độn trong đầu dằn vặt đến tinh thần tan rả, nàng cúi đầu, âm thầm ẩn nhẫn cắn răng.
"Nhưng còn có người nói cô nương kia có khả năng chính là một trong hai vị nữ thần, mặc kệ thế nào thần tiên sẽ không chết, cho nên nàng có thể vẫn còn sống." A Thố Nhật Tắc cân nhắc kể lại một lần, mới bổ sung: "Nghe nói trong số những người vây bắt có rất nhiều kẻ cổ quái, nếu như cô nương kia là người thường đừng nói là cả rừng núi đầy truy binh, cho dù chỉ gặp phải một người trong bọn họ đều có thể chết không chỗ chôn, nhưng nàng cư nhiên kiên trì lâu như vậy. Cho nên có người hoài nghi cô nương kia cũng không đơn giản, có lẽ là thần tiên, nếu không thế nào có thể chống đỡ thế tiến công đáng sợ của đối phương."
"Cổ quái? Cổ quái như thế nào?" Vũ Lâm Hanh nhất thời hứng thú.
"Trong những người đó, rất nhiều kẻ căn bản không phải là người." A Thố Nhật Tắc biểu tình nghiêm túc, người không tín ngưỡng có thể sẽ cảm thấy hắn luôn thiên a thần a vô cùng buồn cười, nhưng bản thân hắn vô cùng thành kính.
Vũ Lâm Hanh chỉ xem chuyện vừa nghe như chuyện xưa, cười nói: "Không phải người, nhưng loại này cũng không xứng làm thần, đó chính là quỷ."
"Không sai, theo lời đồn bọn họ là quỷ." Giọng nói của A Thố Nhật Tắc trầm lạnh.
Vũ Lâm Hanh từ chối cho ý kiến.
"Đại thúc, chú đừng nói nữa!" Cách đó không xa tiếng cánh cây bị bẻ gãy hù dọa Vương Quý Nhữ, hắn ôm đầu kêu thảm thiết: "Ở đây..... Ở đây có quỷ!"
A Thố Nhật Tắc chỉ đành ngậm miệng.
Sư Thanh Y bên cạnh sớm đã nghe đến đầu đau sắp nứt ra, bất động thanh sắc mà xoa mi tâm.
Dừng một chút, nàng miễn cưỡng định thần, an bài nói: "Được rồi, tình hình cơ bản hiện nay đã rõ ràng. Trong rừng rất không an toàn, chúng ta đêm nay sợ rằng không thể ngủ một giấc yên ổn, bằng không có thể sẽ rơi vào hoàn cảnh bị động. Thu lều trại lại, mỗi người thu dọn vật dụng, lửa trại vẫn duy trì. Mọi người ở bên ngoài, vây quanh lửa trại nghỉ ngơi, một khi có tình huống đột phát, có thể rời khỏi bất cứ lúc nào."
Vương Quý Nhữ hai mắt đỏ bừng: "Nhiếp Thắng Quang, hắn có thể đã chết hay không?"
Sư Thanh Y tiếc nuối nói: "Rất xin lỗi, tôi không biết."
Đội ngũ trở về nơi cắm trại thu dọn.
Đến lúc chuẩn bị hoàn tất, Sư Thanh Y thêm nhiên liệu rắn vào, lửa trại càng cháy lớn, ngọn lửa nóng rực theo gió lạnh vũ động, xung quanh còn lại chính là bóng đêm đen đặc sâu thẳm.
Nhóm người vây thành một vòng tròn, mặt hướng về bóng cây bên ngoài, một bên nghỉ ngơi một bên duy trì cảnh giác.
Vương Quý Nhữ bị thương chân phải, khập khiễng mà di chuyển đến chỗ ngồi.
Sư Thanh Y hòa nhã nói: "Tối nay anh có thể ở chỗ này. Sáng ngày mai anh hãy mau rời khỏi."
"Tôi muốn đi tìm Nhiếp Thắng Quang." Vương Quý Nhữ ủ rũ gác cằm lên đầu gối.
"Chính anh cũng sớm biết rằng, xung quanh đây rất nguy hiểm."
"Cho nên tôi mới muốn đi tìm hắn." Giọng nói của Vương Quý Nhữ thấp đi.
Sư Thanh Y lý trí cùng hắn phân tích: "Hiện tại là buổi tối, có nhiều hạn chế, huống hồ anh lại bị thương ở chân, một mình trong rừng rậm nguyên thủy đi lại rát dễ bị thứ gì đó kéo đi, hơn nữa cơ bản không có năng lực phản kháng, tôi cũng không kiến nghị anh làm như vậy."
Vương Quý Nhữ cầu xin nói: "Các cô nhiều người, có thể cùng tôi tìm một chút sao?"
"Ở tại chỗ này, không tùy tiện đi lại mới là an toàn nhất. Xung quanh đây tương đối trống trải, Vương tiên sinh, tôi tin tưởng anh có thể biết lợi hại trong đó." Sư Thanh Y nói xong, mím môi.
Vũ Lâm Hanh cũng nhíu mày: "Nghe Sư Sư không sai, đừng chạy loạn, không chừng thứ gì đó đang ở xung quanh đây chạy qua chạy lại. Không ai ngại bản thân mệnh dài."
"Hắn...... Hắn có thể sẽ chết." Vương Quý Nhữ nghẹn ngào.
Sư Thanh Y từ trước đến nay chưa thấy qua nam nhân khóc, tuy rằng Vương Quý Nhữ tương đối mà nói có khí tức nữ nhân, nhưng rốt cuộc cũng là một đại nam nhân, nàng thở dài nói: "Anh có nghĩ đến hay không, nếu như đi tìm hắn, anh có thể cũng sẽ chết?"
"Tôi dĩ nhiên biết, tôi rất sợ..... Nhưng hắn là bạn trai của tôi."
Sư Thanh Y nghe xong câu này, không nói chuyện.
Lạc Thần hướng bên này nhìn đến, hỏa quang kim sắc nhiễm trên khuôn mặt bình tĩnh của nàng.
"Tôi hiện tại đi đứng không linh hoạt, không có cách nào giống như trước đó đi lại, nếu không tôi có thể đi một mình, hiện tại tôi nghĩ xin một người trong số các người cùng tôi đi tìm Nhiếp Thắng Quang một chút, một người là được rồi, tìm được Nhiếp Thắng Quang, tôi nhất định sẽ báo đáp. Nếu như —"
"Nếu như tìm được chính là thi thể của hắn, tôi đây cũng chấp nhận." Trong mắt Vương Quý Nhữ đều là tơ máu, run giọng nói: "Van xin các người, van xin một người trong các cô giúp tôi, một người là được rồi."
Trầm mặc chốc lát, Sư Thanh Y đứng lên: "Tôi đi cùng anh."
"Cảm ơn, Sư tiểu thư cảm ơn!" Vương Quý Nhữ kích động nói.
Sư Thanh Y quay đầu phân phó: "Những người khác ở chỗ này, nghìn vạn lần không nên rời khỏi đống lửa tự tiện đi lại."
Lạc Thần trầm mặc đứng lên, trực tiếp đi đến bên cạnh Sư Thanh Y cùng Vương Quý Nhữ, đạm nhạt nói: "Đi thôi."
Sư Thanh Y ôn nhu nhìn Lạc Thần, hai người bốn mắt tương tiếp, cũng không nói thêm gì.
"Quên đi, quên đi, đều đi cả đi. Tách ra hành động như vậy, bên nào cũng đều lo lắng, nhiều người vẫn sẽ dễ dàng hơn một chút." Vũ Lâm Hanh cũng chỉ đành lên tiếng.
Thiên Thiên thế nào cũng không có ý kiến, Tô Diệc cùng Phong Sanh nghe theo Vũ Lâm Hanh, vì vậy sau đó toàn thể đều bắt đầu đi.
"Chỉ cho phép kiếm canh ba giờ." Sư Thanh Y rốt cuộc vẫn là người thận trọng, nàng nâng cổ tay nhìn đồng hồ một chút: "Vương tiên sinh, nếu như ba giờ sau vẫn không tìm được, như vậy chúng ta sẽ quay trở lại chỗ này. Đây cũng là vì lo lắng cho sự an toàn."
Vương Quý Nhữ liên tục gật đầu: "Ba giờ tôi đã rất cảm kích rồi. Nếu như ba giờ không tìm được, có lẽ hắn cũng —"
Nói đến đây, cổ họng nghẹn lại.
Vương Quý Nhữ ở phía trước chỉ đường, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đi ở hai bên của hắn, những người khác theo ở phía sau, phân bổ vị trí hợp lý. Đi theo còn có thổ cẩu của A Thố Nhật Tắc, Nguyệt Đồng lại ở gần đó trong rừng cây canh gác.
"Bên kia là phương hướng tôi đến đây, khu vực cắm trại của chúng tôi ở chỗ này, nên nơi này xem như đã tìm qua, chúng ta qua bên kia đi." Vương Quý Nhữ sắc mặt tái nhợt, nuốt nước bọt.
Sư Thanh Y chiếu đèn pin về phía trước, cổ thụ phía trước cổ thụ quấn lấy chằng chịt dây leo, giống như tấm mạng nhện thật lớn rắc rối phức tạp.
Có một vài sợi dây leo khô héo giống như bị ngoại lực kéo đứt.
"Anh cùng Khương Cừu kia quen biết sao?" Lạc Thần nhìn phía trước, giống như tùy ý hỏi Vương Quý Nhữ.
Vương Quý Nhữ lắc đầu: "Không, nhưng Lật Tử quen hắn. Làm sao vậy, Lạc tiểu thư?"
"Tùy tiện hỏi thôi. Hắn lúc nào thì lập chuyên mục về Hắc Trúc Câu?"
Vương Quý Nhữ tựa hồ đối với dụng ý của Lạc Thần có chút hồ đồ, thành thật trả lời: "Không bao lâu, Hắc Trúc Câu là chuyên mục mới mở, hắn làm chủ trì gần một năm. Hắn vẫn ra sức tuyên truyền cho Hắc Trúc Câu, chính bởi vì hắn mà ngày càng nhiều người đến Hắc Trúc Câu du lịch."
"Trước đây anh đã từng gặp qua hắn?"
"Ảnh chụp, hoặc người thật các loại?"
Lạc Thần đơn giản gật đầu.
"Không, đây mới là lần đầu tiên chân chính gặp mặt." Vương Quý Nhữ nói: "Chúng tôi là bạn bè trên mạng nên chủ yếu hoạt động trong diễn đàn, internet cùng hiện thực luôn luôn không giống nhau. Tôi cùng Nhiếp Thắng Quang ở cùng một chỗ, không cần nói, Lật Tử cùng Tiểu Nhị lúc trước tuy rằng chưa thấy qua nhưng đều đã gửi ảnh chụp, còn Khương Cừu, hôm qua chạm mặt ở sân bay mới nhìn nhìn thấy hình dáng chân chính của hắn."
"Nghe anh nói du lịch lần này là do hắn tổ chức?" Lạc Thần vun Cự Khuyết chém đứt vài sợi dây leo.
"Bề ngoài là Lật Tử tổ chức, nhưng thực tế chính là Khương Cừu một tay bày ra. Lật Tử nghe hắn, đặc biệt mê tín sùng bái hắn, mà bởi vì hắn biết rất nhiều thứ người khác không biết, thần thần bí bí kỳ kỳ quái quái, hơn nữa nhìn những bài post của hắn có vẻ hắn còn rất quen thuộc với Hắc Trúc Câu."
Lạc Thần gật đầu, ý bảo Vương Quý Nhữ nói tiếp.
Nói đến Khương Cừu, Vương Quý Nhữ không khỏi có chút nóng nảy: "Vốn dĩ bọn tôi đều nói đi Vân Nam chơi, kết quả sau đó Lật Tử thay đổi chủ ý nói hay là đi Hắc Trúc Câu, nơi này thần bí rất thích hợp thám hiểm. Những người khác vốn dĩ cũng rất si mê truyền thuyết Hắc Trúc Câu, nên cũng lập tức đổi ý, Nhiếp Thắng Quang lúc đó cũng không ý kiến, tôi không có cách nào chỉ có thể theo đến đây."
"Cụ thể là lúc nào thay đổi chủ ý?"
"Hai ngày trước khi đi. Đột nhiên thay đổi, Khương Cừu là người thêm vào lúc sau."
Trước khi đi hai ngày mới thay đổi chủ ý?
Sư Thanh Y ở bên cạnh nghe được nhíu mày.
Ngữ khí của Lạc Thần vẫn rất đạm nhạt: "Vương tiên sinh, anh cảm thấy lúc Khương Cừu ở cùng các anh, biểu hiện như thế nào?"
Vương Quý Nhữ nói: "Hắn rất ít nói, trầm lặng vô cùng, giống như người khác thiếu tiền hắn vậy, một bộ dạng không muốn phản ứng bất kỳ ai. Hắn như vậy, bọn tôi dĩ nhiên cũng không thế nào nói chuyện với hắn."
"Dừng lại!" Sư Thanh Y đột nhiên giơ tay ngăn lại.
Đội ngũ dừng lại, gió lạnh gào thét thổi qua, phía trước tuyết đọng bị hất rơi, một đống đất giống như bị máy đào móc lên trãi dài về phía trước, giống như trong rừng rậm xuất hiện vết sẹo xấu xí.
Biểu tình trên mặt mọi người nhất thời đều trở nên ngưng trọng.
"Giun đất ở nơi này rất lớn a." Vũ Lâm Hanh cười lạnh một tiếng, giương súng máy lên.
Sư Thanh Y tiến về phía trước vài bước, đầu cuối vết đất là một cái hố sâu, bên trong đen nhánh, cách rất xa cũng có thể ngửi được bên trong toát ra một cổ mùi tanh tưởi như thi thể hư thối.
Vương Quý Nhữ run rẩy: "Các người xem, thực sự...... Thực sự có quỷ từ dưới đất bò lên."
"Có thể là Địa Sinh Cốt." Lạc Thần chiếu đèn pin lên trên, ánh sáng trắng tuyết chiếu vào một sợi dây leo ở phía trên, nửa đoạn có dính máu đỏ.
"Cái gì...... địa sinh cốt?" Vương Quý Nhữ vô thức rụt cổ lại.
"Thi thể trực tiếp chôn xuống đất, nhưng do phong thuỷ địa khí ở từng khu vực khác nhau, vì vậy dẫn đến xuất hiện một số thứ. Chúng thông thường tốc độ rất nhanh, Thanh Y, đến chỗ chị."
Sư Thanh Y cầm dao quân dụng đến gần Lạc Thần.
Ánh mắt Vũ Lâm Hanh nhìn xung quanh: "A Thố thúc nói kẻ trước đây vây bắt căn bản không phải người, nếu như chúng đã bị chôn vùi, có thể cũng sẽ biến thành địa sinh cốt*?"
Lạc Thần nói: "Vạn vật quỷ sinh quỷ khởi, nếu chúng sinh biến, thì càng khó giải quyết."
Cùng với một trận tiếng xào xạc, tuyết khối từ trên cây rơi xuống, vỡ thành tuyết vụn.
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi xuyên qua rừng cây.
Mùi máu tươi nồng đậm hỗn tập trong một loại mùi chua cùng hôi thối, bị gió lạnh cuốn đến.
Sư Thanh Y vun dao chặt đám cây bụi sinh trưởng hỗn độn trước mắt, ở giữa là một con đường đất đen, phía trên mọc đầy cỏ dại, đối diện là một cánh rừng khác, một đôi chân của nam nhân từ dưới hố lộ ra, không cử động.
Trên bắp chân là quần kaki màu đen, dưới là giày, vết máu loang lổ.
Sư Thanh Y ra hiệu, bảo Vương Quý Nhữ đến nhận dạng, vẻ mặt có chút phức tạp.
Vương Quý Nhữ thăm dò nhìn xuống, lại nuốt một ngụm nước bọt: "Là Hạ Trường Hà."
"Hắn.... Hắn còn sống không?" Hắn lại hỏi.
Sư Thanh Y nhìn đôi chân lộ ra, nói: "Có thể đã chết, có thể là hôn mê, ở đây nhìn cũng không được gì."
Vương Quý Nhữ đẩy ra cây bụi, khập khiễng chuẩn bị đi về phía trước.
Sư Thanh Y ngăn cản hắn, để hắn ở phía sau, còn bản thân cầm dao quân dụng tiến lên, Lạc Thần mang theo Cự Khuyết đi theo.
Trước dùng lưng dao quân dụng nhẹ nhàng gõ lên giày của Hạ Trường Hà, không có phản ứng, Sư Thanh Y nhìn thấy máu trên chân hắn, suy đoán có lẽ hắn không sống được nữa, bất quá để xác nhận nàng vẫn thử nắm lấy chân hắn, muốn kéo hắn từ trong hố lên.
Kéo một cái, một đôi chân bị kéo ra.
Thực sự chỉ có một đôi chân.
"!." Sắc mặt Sư Thanh Y trắng bệch, lui lại phía sau, Lạc Thần đỡ lấy nàng, kéo nàng cách xa vài mét nữa.
Từ phần eo lên trên, thân thể Hạ Trường Hà đã bị thứ gì đó chặt làm hai nửa, không thấy tung ảnh, chỉ còn lại thắt lưng cùng hai chân, thậm chí còn có một phần nội tạng nhầy nhụa dính lại trên mặt cắt.
Vương Quý Nhữ che miệng lại, phỏng chừng đã bắt đầu nôn ra nước.
— Bá lạp.
Cách đó không xa trong rừng cây đen đặc bật ra một âm thanh, mùi tanh càng nồng đậm.
Sư Thanh Y nghiêng tai, cẩn thận xác định vĩ trí cụ thể của động tĩnh, nhưng âm thanh kia chỉ vang lên một chút lại lập tức yên tĩnh.
"Nổ súng." Sư Thanh Y dựng thẳng lên ngón cái, cân nhắc phương hướng: "Hướng hai giờ."
Toàn bộ những người có súng đồng loạt khai hỏa, tia lửa tung tóe bị rừng cây nuốt chửng, sau khi tiếng súng vang lên một lúc, trong rừng cây vẫn một mảnh tĩnh mịch, dường như cái gì cũng không bắn trúng.
Sư Thanh Y chau mày.
Xảy ra chuyện gì?
Nàng xác định nơi này có thứ gì đó, nhưng tập kích hỏa lực trên phạm vi lớn như vậy thế nào lại không bắn trúng, cho dù thứ đó tốc độ cực nhanh cũng tuyệt đối tránh không thoát bắn phá trong nháy mắt.
- ---------
p/s: Địa sinh cốt: đơn giản là đất sinh ra xương cốt, ở đây mình nghĩ là giống như thi biến vậy, phong thủy địa khí khác nhau có thể khiến xương cốt sinh ra biến hóa khác nhau => khởi cốt (cái này mình tự nghĩ ra hắc hắc ~),nói túm lại đó là hiện tượng xấu, cứ vậy đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.