Diệp mụ mụ còn đang chụm ba ngón tay, thậm chí còn mút vào miệng, dường như ngón tay đặc biệt ngọt.
Lạc Thần bất động nhìn Diệp mụ mụ, liền cầm lấy một viên kẹo sửa đưa đến.
" – ngô." Diệp mụ mụ trong cổ họng bật ra âm thành hàm hồ kéo dài, đôi mắt chăm chú nhìn tay Lạc Thần, suy nghĩ lại suy nghĩ, có vẻ vô cùng khó xử.
Tay Lạc Thần vẫn cố trụ, liếc mắt nhìn Diệp mụ mụ.
" – a." Diệp mụ mụ đảo mắt.
Lạc Thần bình thản nhét kẹo sửa lại vào túi xách bên người.
Diệp mụ mụ vỗ xe lăn vội la lên: "- đổi!"
Khóe mắt Lạc Thần khẽ cong, đem toàn bộ kẹo của nàng ra.
Sư Thanh Y: "......"
Vũ Lâm Hanh: "........."
Thiên Thiên vẫn còn đứng tại chỗ cười.
Lạc Thần từ trong tay Diệp mụ mụ đổi lấy hai chiếc chìa khóa trên cổ. Diệp mụ mụ một mình ngồi trên xe lăn, vui vẻ ăn kẹo, trong tay vẫn ôm một hộp kẹo thật lớn.
Vũ Lâm Hanh thực sự không nhịn được nữa: "Chị họ cậu, cậu thế nào có thể khẳng định nàng đồng ý đổi với kẹo của cậu? Tuy nói nơi này có chút vấn đề nhỏ -" nàng vừa nói, vừa dùng ngón tay chỉ vào đầu mình: "Nhưng cũng không phải đứa trẻ ba tuổi chứ?"
Hơn nữa hiện tại trẻ con ba tuổi quỷ linh tinh quái, cuộc sống lại thoải mái, cũng không chắc chắn sẽ chịu đổi.
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Nàng vô cùng thích ăn đồ ngọt, nhìn thùng rác trong phòng bệnh thì biết."
Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh đi qua nhìn, liền phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968490/quyen-4-chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.