Không thể.
Không thể nói.
Không thể để bất luận người nào biết.
Cho dù đó là....bạn bè tốt nhất.
Vũ Lâm Hanh ngước mắt nhìn Sư Thanh Y, đôi mắt hoa đào luôn ngập ý cười trước kia phủ một chút sương mù, buồn bã thê lương, có chút không giống nàng.
"Tớ hiểu." Sư Thanh Y biểu thị hiểu được nàng, gật đầu ôn hòa nói: "Nguyệt Đồng sẽ không làm hại cậu, sau này nó cũng sẽ không đến gần cậu, tớ đảm bảo, cậu đừng sợ. Tung tích của Âm Ca đại khái cũng có manh mối, đợi khi tìm được nàng, chúng ta nhất định sẽ ra ngoài. Chỉ cần có thể ra ngoài, tất cả đều sẽ ổn."
Sư Thanh Y sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chờ toàn bộ tập hợp, cho dù Sư Dạ Nhiên cùng Sư Khinh Hàn bởi vì nguyên nhân nào đó không muốn rời khỏi, Sư Thanh Y cũng sẽ làm hết mọi biện pháp để các nàng đi, ép buộc cũng phải buộc các nàng ra ngoài.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, toàn bộ đội ngũ đều sẽ suy sụp, bất kể là thân thể hay là tinh thần, đều đã vô cùng sa sút.
Quan trọng hơn chính là khuôn mặt Lạc Thần hiện tại như tuyết trắng, thực sự không biết còn có thể chống đỡ đến khi nào.
"Có thể tiếp tục sao?" Lạc Thần chỉ nhẹ giọng hỏi Vũ Lâm Hanh.
Nàng biết rõ tính cách Vũ Lâm Hanh, nếu như Vũ Lâm Hanh nguyện ý nói, thì đã sớm nói ra, căn bản là không cần chờ người khác đến hỏi.
Nếu như không muốn nói, thì cho dù có bóp cổ nàng nàng cũng sẽ không nói một chữ.
Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968476/quyen-3-chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.