Sư Thanh Y đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười rộ lên: "Em không ủy khuất bản thân."
"Hơn nữa có chị ở đây, em nhất định sẽ không đã bị bất luận ủy khuất gì, không phải sao?" Ánh mắt của nàng trong suốt bổ sung một câu, trong mắt cất giấu vài phần ôn nhu cùng giảo hoạt.
Lạc Thần không nói, mà chỉ cười khẽ.
Nàng cưng chiều Sư Thanh Y, cũng không cần ngôn ngữ dư thừa, một ám chỉ nhẹ nhàng cũng đủ rồi.
"Đi thôi, chờ bọn họ nhận thấy chúng ta rơi lại phía sau, không rõ tình huống nhất định sẽ sốt ruột." Sư Thanh Y xoay người dắt lấy tay Lạc Thần.
Lạc Thần gật đầu.
Hai người nắm tay đi vào bên trong, lúc Sư Thanh Y xoay lưng đi, ánh mắt Lạc Thần lạnh lùng liếc nhìn phía sau.
Nơi đó trên vách đá cũng có rất nhiều cửa động, to nhỏ quy cách khác nhau, xuyên qua cửa động có thể mơ hồ nhìn thấy tình huống ở sâu bên trong.
Tựa hồ có một thân ảnh đang đứng, cao gầy mảnh mai, yên lặng bất động.
Lạc Thần nhíu mày, bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, đôi môi mím thành một đường trắng nhợt.
Sư Thanh Y nắm tay nàng đi được một đoạn, nhận thấy lòng bàn tay nàng chút chút mồ hôi, không khỏi quay đầu lại: "Tay chị sao lại lạnh như vậy, còn đổ mồ hôi?"
"Thể chất của chị vốn là như vậy." Lạc Thần sắc mặt không đổi nói: "Đi cũng rất lâu, nên có hơi nóng."
Sư Thanh Y biết nàng cho dù đang mùa hè thân thể phần lớn thời gian cũng là lạnh, lúc trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968457/quyen-3-chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.