Nụ cười của nữ nhân châm chọc lại lạnh nhạt, đôi mắt yêu mị như hồ ly trắng, xinh đẹp, câu hồn, nhưng thật sâu lại chứa lạnh lẽo.
Tiêu Dĩ Nhu trước kia vô cùng kính sợ nàng.
Lúc này, trong lòng lại càng thêm sợ hãi.
"Tôi.......... Đoán không ra." Tiêu Dĩ Nhu hàm răng run lên, không biết là do đêm đông lạnh lẽo hay bị nữ nhân này hù dọa: "Tôi thực sự đoán không ra, tôi không biết lão tổ cô...... cô cũng biết nàng."
Nàng gọi nữ nhân này là "Lão tổ", thật sự là một cách xưng hô hiếm thấy.
Hơn nữa nữ nhân rõ ràng tuổi trẻ mỹ mạo, thân hình kiều diễm, cách xưng hô "lão tổ" Đặt trên người nàng nếu như bị người khác nghe được, nhất định sẽ cảm thấy phi thường kỳ quái, dù sao thì một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp không có lý do gì lại được xương hô già đến vậy.
Nhưng nữ nhân kia thoạt nhìn đối với việc này không có ý kiến gì, ngược lại, vô cùng hưởng thụ.
Tựa hồ tuổi tác của nàng thực sự tương xướng.
Không kể đến dung mạo cùng đáng người của nàng, khí chất tích tụ trên người nữ nhân này, thần sắc trong mắt, thần thái, đều thực sự giống như đã lắng đọng rất nhiều năm, trầm nặng, khiến khẻ khác kính phục thậm chí sợ hãi.
"Tôi quen biết nàng đã rất lâu." Ngọc ban chỉ trên ngón cái của nữ nhân dọc theo khuôn mặt Tiêu Dĩ Nhu trượt xuống, cuối cùng đặt ở yếu hầu của nàng: "Hiện tại đã biết?"
Ngọc ban chỉ tiếp xúc yếu hầu của Tiêu Dĩ Nhu, nàng cảm thấy nơi đó đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968427/quyen-3-chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.