Chương trước
Chương sau
Nói xong, khuôn mặt Sư Thanh Y chôn trong gối mềm, thở dài một tiếng ngọt ngào lại bất đắc dĩ.
Tay Lạc Thần đặt lên gáy nàng, ngón tay khẽ vuốt ve mái tóc nàng, thấp giọng nói: "Chị chỉ sợ em thiếu lòng tham."
Hơi thở của Lạc Thần ôn nhuyễn, Sư Thanh Y nghiêng mặt qua. Bốn phía tối như mực, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở rất khẽ của hai người.
"Ngủ đi." Lạc Thần lại nói: "Nghỉ ngơi cho tốt."
"Ân." Dâng lên cảm giác an tâm cùng được bao dung che chở, Sư Thanh Y nắm lấy tay Lạc Thần, hai mắt khép hờ.
Có nữ nhân này bên cạnh, nàng rốt cục yên tâm, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tư thế nằm sắp cũng không tốt, hơn nữa lại nằm lâu như vậy, lúc Sư Thanh Y thức dậy, cảm giác thân thể vô cùng khó chịu, bởi vị bị đè áp có chỗ thậm chí tê dại.
Lạc Thần từ lâu đã thức dậy rửa mặt, quần áo đơn bạc ngồi bên giường của Sư Thanh Y, nàng hơi cúi đầu, đang nhìn điện thoại di động trong tay. Sư Thanh Y liền nằm trên giường lẳng lặng quan sát nàng, cảm thấy lúc nàng xem điện thoại di động cũng giống như lúc đang đọc sách, mang theo vẻ nghiêm túc không nói nên lời.
Lạc Thần dời ánh mắt về phía Sư Thanh Y, buổi sáng mùa đông rất lạnh, ánh sáng trong trẻo càng khiến nhãn thần của con người thanh rõ, xao động như chứa nước, khóe mắt nàng khẽ cong, cho Sư Thanh Y một nụ cười cực đạm.
"Đang xem cái gì?" Một ngày tâm tình tốt tựa hồ đã đến, Sư Thanh Y cũng cười nói.
"Tin tức." Lạc Thần nói.
Sư Thanh Y biểu tình có chút biến hóa.
Trong đoạn thời gian này, tin tức đối với nàng mà nói là một từ vô cùng mẫn cảm nặng nề.
Trước đó nàng quá mệt mỏi, lại suy nghĩ nhiều việc nên không có thời gian quan tâm đến tin tức, hôm nay nàng cảm giác tinh thần tốt hơn một chút, vì vậy trong đầu các loại tin tức bắt đầu quay cuồng.
Sư Thanh Y ngầm hiểu: "Bệnh viện tâm thần bên kia, phương tiện truyền thông nói thế nào?"
"Tìm hồi lâu, trên cơ bản chỉ có tin nóng bệnh viện tâm thần xảy ra vụ nổ." Lạc Thần đưa điện thoại cho nàng, dường như từ đầu đã đoán trước kết quả như vậy nên giọng nói của nàng cũng rất bình tĩnh: "Đối với mọi người mà nói, đây chỉ là một việc bình thường. Trên đời này, nơi nào cũng có thể xảy ra hỏa hoạn."
Khuôn mặt Sư Thanh Y lộ vẻ thất vọng.
Một chút thất vọng mà thôi, thật ra nàng cũng đoán được sẽ có kết quả này, chỉ là trước đó nàng vẫn ôm chút hy vọng, hiện tại xem ra, mọi việc giống như chưa từng phát sinh, Tiêu gia thực sự giải quyết rất sạch sẽ.
Loại sạch sẽ này chính là dùng tiền đổi lấy, cũng là dùng quan hệ trên chính trường của Tiêu gia đổi lấy, mặc kệ nói như thế nào, thủ đoạn của Tiêu gia cũng đủ lưu loát.
"Bệnh tâm thần Thị Lập, một tòa nhà cũ vào rạng sáng đã xảy ra vụ nổ rồi phát hỏa, đội cứu hỏa đã dập tắt được lửa lớn."
Sư Thanh Y mở liên tiếp vài trang web, theo tiêu đề nhìn xuống.
"Căn cứ tin tức cảnh sát cung cấp, nguyên nhân bệnh viện xảy ra vụ nổ vẫn chưa xác định được. Tòa nhà cũ của bệnh viện vốn được dùng cho nhân viên làm việc, về sau một phần không gian được sửa chữa dùng làm phòng xác. Tòa nhà xây dựng đã nhiều năm, dây điện cùng các loại thiết bị đã biến chất, thời gian dài chưa làm công tác kiểm tra phòng cháy chữa cháy, thiếu sự quản lý giám sát, thậm chí có chỗ được dùng làm nhà kho, chồng chất các loại dụng cụ kiểm tra y tế và chất hóa học dễ cháy nổ, hơn nữa trong đó còn có một số thiết bị điên tử, không khác gì trong tòa nhà chứa một quả bom hẹn giờ. Đối với vụ nổ phát sinh lần này, người chịu trách nhiệm có liên quan cho biết những người nhân viên chịu trách nhiệm quản lý phải chịu trách nhiệm về vụ nổ lần này. May mà tòa nhà ở vị trí hẻo lánh, độc lập với các tòa nhà khác, nên những tòa nhà khác không bị ảnh hưởng nhiều. Vụ nổ lần này tổng cộng có mười ba người bị thương, trong đó có bốn nhân viên trực đêm, chín bệnh nhân."
Sư Thanh Y nhíu mày, lại mở xem một trang khác, điểm qua vài bài báo, sau đó lại xem vài đoạn tin tức video, phát hiện những bài này tuy rằng phương thức biểu đạt không giống nhau nhưng nội dung lại tương tự.
Xem một lúc, Sư Thanh Y xem không nổi nữa, nói: "Có tiền, có người, Tiêu gia thực sự có bản lĩnh. Có thể khiến cảnh sát thành kẻ mù, phòng viên cũng vậy."
Vụ nổ mạnh như vậy dĩ nhiên sẽ dẫn đến sụp đổ, mọi thứ đều bị vùi lấp, hồ sơ đốt thành tro bụi thì không cần phải nói, các loại thiết bị điện tử công nghệ cao cũng nổ thành mảnh nhỏ, hoàn toàn không biết đã biến thành cái dạng gì, thậm chí đám quái vật nuôi dưỡng bên trong cũng bị đốt thành than, không cách nào nhận ra.
Thoạt nhìn mọi thứ dường như đều bị thiêu hủy, tất cả tội ác đều xoắn thành một khối, vùi lấp dưới đống phế tích.
Nhưng chỉ cần cảnh sát nghiêm túc truy cứu nguyên nhân sự cố, khai quật đống đổ nát ở hiện trường nhất định sẽ tìm được rất nhiều điểm khả nghi, nhưng thực tế lại không như vậy, nguyên nhân vụ nổ được quy cho thiết bị điện cũ kỹ cùng lượng lớn chất, cảnh sát mặc kệ, truyền thông hời hợt đưa chút tin tức, còn lại toàn bộ đều giao cho "Bộ phận nhân viên quản lý bệnh viện" xử lý.
Lạc Thần cầm điện thoại để sang một bên, đạm nhạt nói: "Tiêu gia che giấu tất cả mọi chuyện, kỳ thực nhìn từ phương diện khác cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu."
Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần thấp giọng nói: "Tòa nhà bị hủy, nhưng phía sau tòa nhà lại để lại rất nhiều vết tích của chúng ta. Vết máu, dấu chân, dấu bánh xe, như vậy các loại, nếu như cảnh sát thâm nhập điều tra, đối với chúng ta mà nói rất nhiều phiền phức. Hiện tại Tiêu gia không muốn làm lớn chuyện, liền che lấp việc này, những vết tích này của chúng ta cũng theo đó được che giấu, nếu nói như vậy đối với chúng ta vẫn tốt hơn."
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, cười nói: "Nói như chị vừa rồi, trong lòng em tốt xấu gì cũng thăng bằng một chút. Kỳ thực em cũng rất sợ phiền phức, chuyện này tạm thời cứ như vậy trôi qua cũng tốt."
Nói đến đây, Sư Thanh Y nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt Lạc Thần, nói: "Được rồi, chị đã gặp qua tiểu di của em sao?"
Lúc đó Lạc Thần vẫn chưa vào phòng tắm thì đã rời đi, cũng không cùng Sư Khinh Hàn chạm mặt, tuy nói Lạc Thần đêm qua nhắc đến Sư Khinh Hàn nhưng có thể chỉ là do Vũ Lâm Hanh hoặc Thiên Thiên nói cho nàng biết, không biết sau đó tình huống hỗn loạn nàng rốt cục có cùng Sư Khinh Hàn chân chính gặp mặt không.
"Lúc đó trời rất tối, chỉ ở ghế sau xe nhìn một cái." Lạc Thần đạm nhạt trả lời: "Về phần trong bệnh viện, chị vẫn chưa từng gặp qua."
Sư Thanh Y gật đầu: "Phần lớn thời gian nàng đều ở trong bệnh viện nghỉ ngơi, cũng khó trách chị không gặp được."
Nói đến đây, nàng mềm nhẹ cười: "Hiện tại tiểu di có thể bình an trở về em thật cao hứng. Em rất muốn cho chị cùng nàng gặp một lần."
Ánh mắt Lạc Thần có chút thâm thúy.
Sư Thanh Y nghiêng người, nắm lấy tay Lạc Thần nói: "Em từng nói với chị, rất lâu trước đây em có chứng uất ức rất nghiêm trọng, thời gian đó vô cũng hỗn độn thống khổ, đều là tiểu di giúp em vượt qua. Còn hơn cả người thân, em xem tiểu di là ân nhân, những người đối tốt với em, em đều muốn cho chị gặp một lần, em cũng không biết đây là vì sao."
Đôi mắt Lạc Thần rũ xuống, tựa hồ đang suy nghĩ đều gì, ngoài miệng lại nói: "Chị thay em suy nghĩ một chút vì sao. Bọn chị thời cổ đại, nếu có bạn bè hoặc ân nhân, tất nhiên sẽ dẫn đến gặp mặt tướng công hoặc thê tử một lần, dùng cơm uống rượu, cổ ngữ gọi là "đồng cam", người hiện đại gọi là "chia sẽ"."
Sư Thanh Y kinh ngạc, không hiểu được Lạc Thần đang nghiêm túc nói gì, trong nháy mắt cảm thấy Lạc Thần giống như đã trở thành lão sư dạy ngữ văn, nhưng sau một giây, nàng đột nhiên trầm thấp A một tiếng, bên tai đột nhiên đỏ ửng.
"Có phải là ý này hay không, ân?" Đôi mắt Lạc Thần chăm chú nhìn nàng.
"Có lẽ phải..... đúng vậy đi." ánh mắt Sư Thanh Y khẽ chuyển: "Kỳ thực phong tục này thời cổ đại em trước đây đã xem trong sách, hán ngữ của chúng ta từ cổ đại đến nay thực sự.... Bác đại tinh thâm."
Lạc Thần cười không nói.
Sư Thanh Y nhìn đồng hồ, nói: "Em chín giờ phải truyền dịch, bác sĩ nói chị mấy giờ thì phải thay thuốc."
"Buổi chiều." Lạc Thần nói: "Chị không thay thuốc ở chỗ này, là ở chỗ Lâm Hanh, buổi sáng cùng em, buổi chiều chị sang đó rồi sẽ trở lại."
Nét mặt Sư Thanh Y rốt cục thả lỏng, thì thầm nói: "Vậy là tốt rồi. Chị ở chỗ Vũ Lâm Hanh kỳ thực em cũng yên tâm hơn một chút."
"Rửa mặt đi, chị giúp em lau người thay quần áo, buổi tối em ra rất nhiều mồ hôi." Lạc Thần đứng lên, chuẩn bị đến ôm lấy Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y ngoan ngoãn ôm lấy cổ nàng, để cho nàng bế vào phòng tắm, sau khi lau xong thân thể thay quần áo, lại ở trong phòng bệnh đợi một lúc, Sư Dạ Nhiên Sư Dạ Nhiên cùng Sư Khinh Hàn đến, còn mang theo điểm tâm sáng.
"Buổi sáng tốt lành, A Thanh." Sư Khinh Hàn cười nói: "Hôm nay cảm thấy thế nào?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Sư Thanh Y hướng Sư Khinh Hàn cùng với Sư Dạ Nhiên nói chuyện, cũng hỏi thân thể Sư Khinh Hàn khôi phục như thế nào, Sư Khinh Hàn mỉm cười trả lời, còn Sư Dạ Nhiên chỉ đơn giản gật đầu.
"Lạc tiểu thư, xin chào." Sư Khinh Hàn đi đến trước mặt Lạc Thần, nàng là người tri thư đạt lễ, ôn nhu tao nhã, có khí chất thân sĩ.
"Xin chào." Đôi mắt Lạc Thần đen như mặc ngọc, nhìn Sư Khinh Hàn gật đầu, tinh tế đáp lại.
"Chuyện trong bệnh viện tâm thần, tôi rất cảm kích cô cùng bạn bè của cô, cảm ơn các người đã cứu tôi." Sư Khinh Hàn cười nói: "Trước đó cũng không có cơ hội nói một tiếng cảm ơn."
"Không có gì." Lạc Thần nói: "Đó là việc bọn tôi nên làm."
"Nhà của tôi cùng Tiêu gia, cùng với chuyện tôi bị giam cầm trong bệnh viện tâm thần trong đó liên quan tương đối phức tạp, xin thứ cho tôi không thể giải thích quá nhiều." Sư Khinh Hàn nhẹ giọng nói: "Bất quá tôi thực sự rất cảm kích các người, nếu như có thể, chờ việc này lắng xuống, tôi muốn mời cô cùng bạn bè của cô đến mạo muội trò chuyện bày tỏ lòng cảm kích, sẽ không mạo muội chứ?"
"Tôi dĩ nhiên rất vui vẻ. Cảm ơn." Lạc Thần đột nhiên cười đến ý vị thâm trường: "Bất quá bạn bè của tôi bên kia, Sư tiểu thư vẫn cần cùng các nàng nói một câu."
"Cảm ơn Lạc tiểu thư, tôi sẽ." Sư Khinh Hàn dừng chốc lát, lại nói: "Tôi từ chỗ Dạ Nhiên nghe nói về Lạc tiểu thư, mấy năm nay tôi không có ở đây, không biết sau khi A Thanh dọn ra ngoài một mình sống như thế nào, hôm nay thấy Lạc tiểu thư đối với A Thanh chiếu cố như vậy, tôi cũng yên tâm rồi."
"Thanh Y là bạn của tôi, tôi lại ở chung với em ấy, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là việc thiên kinh địa nghĩa, Sư tiểu thư không cần khách khí."
Bốn người ngồi xuống, Sư Khinh Hàn bắt đầu cùng Lạc Thần nói chuyện phiếm, ngôn ngữ cử chỉ vô cùng ôn nhu thân thiết, xưa nay ít nói như Lạc Thần cũng bồi nàng nói chuyện.
Sư Thanh Y ở bên cạnh yên lặng nghe, thỉnh thoảng phụ họa vài câu, nhưng trong lòng lại vô cùng để tâm mọi chuyện.
Trái sắc mặt lại Sư Dạ Nhiên khác thường, một câu cũng không nói.
Sư Thanh Y vẫn cảm thấy chỉ cần Sư Dạ Nhiên cùng Lạc Thần xuất hiện cùng một chỗ, bầu không khí sẽ rất kỳ lạ, vẫn luôn cảm thấy giữa hai người bọn họ dường như đã xảy ra chuyện gì, bất quá từ việc Sư Khinh Hàn cùng Lạc Thần đối thoại xem ra các nàng ở chung tương đối khách khí hòa hợp, tuy rằng đôi khi vẫn sẽ có những điểm đề phòng khiến Sư Thanh Y cảm thấy không được tự nhiên.
Rốt cuộc chỗ nào không được tự nhiên đây?
Không thể nói rõ.
Đề tài chuyển đến tình hình gần đây của Sư Thanh Y, bên kia Lạc Thần ngữ khí đạm nhạt, đối với Sư Khinh Hàn nói: "Làm bạn bè, bọn tôi đều cảm thấy Thanh Y đối nhân xử thế vô cùng đúng mực, rất biết chiếu cố người khác, hẳn là người thân như các người cũng đối đãi với em ấy như vậy, ảnh hưởng đến em ấy, hôm nay vừa thấy quả thực đúng như vậy. Như vậy xem ra, trước đây các người rất "Thương yêu chiếu cố" Thanh Y, tôi rất cảm kích."
Sư Khinh Hàn cười cười, thoạt nhìn tựa hồ không hề nghe ra ý tứ gì khác, nhưng vẻ mặt Sư Dạ Nhiên dường như lại càng kỳ lạ hơn.
Lạc Thần liền đem ánh mắt nhẹ nhàng hướng Sư Dạ Nhiên, lãnh liệt, trong trẻo.
"....... Điểm tâm sắp nguội rồi." Sư Dạ Nhiên vội vã đem ánh mắt dời xuống, nói: "A Thanh mau ăn đi, lát nữa em còn phải truyền dịch."
Sư Khinh Hàn áy náy cười rộ lên: "Đều do tôi bị giam quá lâu, hỏi Lạc tiểu thư nhiều vấn đề cuộc sống của A Thanh như vậy. Chúng ta ăn sáng đi, lúc rảnh rỗi nữa nói tiếp."
Bốn người cùng nhau ăn sáng, Sư Dạ Nhiên cùng Sư Khinh Hàn ở lại cùng Sư Thanh Y một lúc, đến khi y tá đến kiểm tra nhiệt độ cho Sư Thanh Y, treo xong bình dịch truyền hai người các nàng mới rời khỏi phòng.
Sư Dạ Nhiên cùng Sư Khinh Hàn đi rồi, qua khoảng một giờ, Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên đến thăm hỏi, cũng là thăm bệnh nhưng trước đó lúc hai nữ nhân nhà họ Sư ở đây bầu không khí có chút quạnh quẽ, mà hiện tại Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên đến, dường như cả căn phòng đều được chiếu sáng, trở nên rực rỡ tươi đẹp.
"Teng teng, canh cái chuối ái tâm của bản tiểu thư, mỗi người một chén, phải uống hết." Vũ Lâm Hanh đổ canh ra chén, nói: "Canh này đối với vết kiếm rất tốt."
Sư Thanh Y một bên oán thầm trong lòng, những lời này nói như thế nào lại giống như mấy câu quảng cáo "sản phẩm này rất tốt cho răng miệng", một bên uống một ngụm canh cá của Vũ Lâm Hanh, nói: "Cá chuối mùi bùn rất nặng, đại tiểu thư cậu thế nào lại không cho gừng vào."
Vũ Lâm Hanh nhất thời không biết trả lời, Thiên Thiên cười nói: "Người bị vết thương hở cũng không thể ăn gừng, nên tôi không cho vào, nhịn một chút là tốt rồi."
Sư Thanh Y lộ ra biểu tình ý vị thâm trường nhìn về phía Vũ Lâm Hanh nói: "Nga, thì ra là như vậy a."
Ánh mắt Vũ Lâm Hanh bắt đầu lăng trì Thiên Thiên một vạn đao.
Lạc Thần chăm chú nhìn chén canh cá trong tay, khẽ nhíu mày, rồi cũng chỉ ngồi nhìn.
"Chị họ cậu, lẽ nào cậu không thích ăn cá?" Vũ Lâm Hanh nhìn chằm chằm Lạc Thần.
Lạc Thần không nói chuyện.
Vũ Lâm Hanh nói tiếp: "Kỳ quái, lần trước cậu cùng Tiêu Dĩ Nhu dùng cơm, tớ rõ ràng nghe được cậu nói với Sư Sư cậu thích nhất là ăn cá. Nhưng như bây giờ, nhĩ hảo, hình như là phi thường ghét cá?"
Ánh mắt Lạc Thần khẽ trượt, liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh, sau đó mặt không chút thay đổi uống hết chén canh.
"Tớ dĩ nhiên thích ăn cá." Lạc Thần nói.
Sư Thanh Y ở bên cạnh gần như cười đến không ngừng lại được, bất quá trên tay nàng vẫn đang cắm kim truyền dịch, vì vậy cũng không dám cử động mạnh, mím môi chịu đựng, Lạc Thần liền có chút bất đắc dĩ nhìn nàng.
Cửa sổ vang lên âm thanh giống như cát chảy, bầu trời bên ngoài một mảnh xám trắng, Thiên Thiên nhìn một chút nói: "Có phải tuyết sắp rơi hay không?"
Sư Thanh Y thăm dò, nói: "Hình như thực sự là tuyết rơi."
Lạc Thần đứng lên, cầm chén canh của mình cùng Sư Thanh Y đặt trên bàn, sau đó đi đến bên cửa sổ, mở một phần cửa sổ, nàng đưa tay ra ngoài, chuẩn bị kéo rèm xuống thì tay đột nhiên dừng lại.
Đôi mắt nàng sâu thẳm, chuyên chú nhìn xuống.
Phòng bệnh của Sư Thanh Y nằm ở tầng một thuộc khu cao cấp, ánh mắt nhìn theo hạt tuyết rơi xuống, mênh mông một mảnh, phía dưới là hoa viên để bệnh nhân đi dạo, rất nhiều hoa đã tàn, con đường trải đá xen giữa, tất cả đều trở nên nhỏ bé.
Đột nhiên tuyết rơi khiến cho mọi người bên ngoài bắt đầu tản vào trong hành lang tránh tuyết, trên đường bóng người qua lại, nhưng chỉ có một người vẫn đứng yên bất động.
Là một nam nhân mặc âu phục, vóc dáng rất cao, giữ lại mái tóc đen nhánh thẳng tắp.
Có một số người, không cần thấy mặt, mà chỉ cần nhìn tư thái cùng vóc dáng cũng sẽ cảm thấy đó là một mỹ nhân.
Lạc Thần thị lực hơn người, nàng nhìn xuống, tỉ mỉ quan sát nam nhân kia, nam nhân kia ngẩng đầu, nhìn lên phía trên, nhưng ánh mắt lại tựa hồ không nhìn về phía Lạc Thần.
Hắn nhìn như vậy, không biết đang nhìn cái gì.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, gió đông thổi đến, nam nhân kia tóc dài đen nhánh bị gió thổi tung, thê lương bất đắc dĩ vũ động trong gió.
"Lạnh quá, chị họ cậu, mau đóng cửa a, lò sưởi toàn bộ đều bật lên." Vũ Lâm Hanh ôm cánh tay nói.
"Lạc Thần?" Sư Thanh Y cảm thấy có chút kỳ quái: "Chị đang nhìn gì vậy?"
Lạc Thần đứng bên cửa sổ, hình như đang suy nghĩ, rất nhanh, nam nhân tóc dài cúi đầu, hình như đang tự lắc đầu than thở, sau đó hắn xoay người đi vào trong tuyết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.