Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy thân thể Lạc Thần nhu nhược không có xương mà dán đến, đôi mắt đen láy ngước lên, bình tĩnh nhìn mình, trái tim Sư Thanh Y loại nhảy loạn như một con thỏ, không cách nào khống chế.
Yêu tinh này, thực sự giả vờ quá giống.
Dáng vẻ thanh thuần vô tội, quả thực không để người khác sống.
Gương mặt Sư Thanh Y hơi nóng lên, nàng khẽ mím môi, bất động thanh sắc đan bàn tay mình vào tay Lạc Thần, thuận thế để đầu Lạc Thần tựa lên vai mình, hai người dựa vào xe, dán sát vào nhau nhẹ giọng thì thầm.
Mọi người xung quanh cũng ồn ào bàn tán.
Trung niên cảnh sát đang dẫn một dám cảnh sát trẻ đến chỗ bụi cây kiểm tra tình huống, bất quá rất nhanh, hướng bụi cây phát ra động tĩnh rất lớn, hình như là có một nam nhân sợ hãi hét to một tiếng.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần nghe thấy, đồng thời dời ánh mắt sang bên kia.
Một cảnh sát trẻ từ trong bụi cây lao ra, ngồi xổm một bên bắt đầu nôn mửa. Xem phản ứng của hắn, có lẽ là người mới, bình thường nhìn thấy thi thể máu me đầm đìa sẽ khó chịu, hiện tại lại thấy một bộ da người đáng sợ như vậy, trực tiếp nhịn không được nôn ra.
Ngay cả cảnh sát cũng nôn mửa, những dân tụ tập xung quanh không biết chuyện gì, nhưng cũng hiểu được tính nghiêm trọng của nó, tiếng bàn luận càng nhiều.
Qua mười phút, cảnh sát trung niên mang bao tay, trực tiếp đến trước mặt Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, vẻ mặt tái nhợt nhưng nghiêm túc.
Sư Thanh Y đứng thẳng người, tiếp tục giải hoảng sợ giả nhu nhược, nhẹ giọng nói: "Đồng chí cảnh sát, rất đáng sợ, tôi..... Tôi không lừa các người."
"Ân." Cảnh sát trung niên lấy bút cùng bản ghi chép ra, sắc mặt cổ quái hỏi: "Vụ án lần này rất nghiêm trọng, trước đây chưa từng xảy ra. Hiện tại tôi cần hai vị tiểu thư phối hợp một chút làm bản nghi chép, dùng làm cơ sở điều tra."
"Được." Sư Thanh Y nâng tay, vén tóc xõa bên tai.
Cảnh sát hỏi: "Hai vị đến công viên sắp phá bỏ như thế này để làm gì?"
Sư Thanh Y giả vờ khiếp sợ trả lời: "Bạn của tôi tham gia thi bằng lái, tôi biết ở đây có một mảnh đất trống, nên muốn dẫn nàng đến tập lái xe. Nhưng nàng lái xe chưa tốt, không kịp phanh xe, nên đâm vào bụi cây bên kia, kết quả là..... là nhìn thấy thứ đó."
Cảnh sát trung niên liếc mắt nhìn chiếc xe của các nàng, vừa cúi đầu ghi chép, vừa hướng Sư Thanh Y hỏi và vấn đề.
Sư Thanh Y trả lời không một khe hở, trung niên cảnh sát cất giấy bút, lúc này mới ôn hòa nói: "Ghi chép chỉ là một trình tự, hai vị không nên cảm thấy khẩn trương, lúc điều tra sẽ không phiền đến các người. Cảm ơn đã phối hợp, các người bây giờ có thể đi rồi."
Trong lòng Sư Thanh Y thở phào nhẹ nhõm, mở cửa xe, cùng Lạc Thần lái xe rời khỏi công viên.
Trên đường Sư Thanh Y xuyên qua cửa kính nhìn đòng người tấp nập như nước chảy, trên người bọn họ mang theo camera chuyên nghiệp, đang vây quanh hiện trường.
"Nhìn xem, nhanh như vậy đã có phóng viên đến." Sư Thanh Y hất cầm nói.
Nếu làm tin tức, đương nhiên là dựa vào "tin tức" để kiếm ăn, mà tin tức giết người, từ trước đến nay đều rất có giá trị. Nhất là những trường hợp đặc biệt, hoàn toàn có thể lên trang nhất, cũng khó trách những phóng viên này lại nhanh như vậy.
Lạc Thần ngồi ngay ngắn, đạm nhạt nói: "Chờ tin tức thôi."
Sư Thanh Y vốn cho rằng "ngày hẹn hò" là một ngày quan trọng, mà lại xảy ra vụ giết người nghiêm trọng như vậy khiến bao nhiêu hứng thú đều biến mất.
Về đến nhà đã là giờ cơm chiều, có lẽ vì muốn bù đắp tiếc nuối của buổi hẹn hò, Sư Thanh Y đặc biệt làm vài món ăn phức tạp, chỉ thiếu vài cây nến nữa thì thành buổi tối dưới ánh nến.
Lúc ăn cơm cũng chi có hai người, vì vậy một bàn thức ăn, thực sự vô cùng phong phú.
"Chúng ta luôn ăn ở nhà, chị có cảm thấy nhàm chán hay không?" Sư Thanh Y ăn ít cơm trắng, chậm rãi nói: "Ngày mai chúng ta đi ra ngoài ăn đi. Lâu như vậy rồi, nhưng em rất ít khi dẫn chị ra ngoài ăn."
Nói xong, lại ủ rũ nói thêm một câu: "Cũng không dẫn chị ra ngoài chơi."
Lạc Thần hiểu tâm tư của nàng, nói: "Hôm nay không phải đi rồi sao. Thím Dương nấu ăn rất ngon, đi công viên cũng xem như ra ngoài chơi rồi."
Sư Thanh Y liên tục lắc đầu: "Hôm nay không tính. Nhất là buổi chiều.... Aizz."
Thoạt nhìn tựa hồ là có chút buồn bực.
"Thanh Y." Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Em không cần hao tổn tâm tư tính toán thay chị, không cần phải ra ngoài, chị thích nhất chính là tài nghệ nấu ăn của em."
Lời này tuy là khen trù nghệ của Sư Thanh Y, nhưng tựa hồ lại mang một tầng ý nghĩa khác. Sư Thanh Y nghe xong, khóe môi cong lên, không tránh khỏi có chút lâng lâng vui sướng.ư
Bất quá trong lòng vui sướng nhưng ngoài miệng vẫn nói: "So với trong nhà bên ngoài rốt cục cũng phong phú đa dạng hơn, ở đây có rất nhiều nhà hàng nổi tiếng, rất đặc sắc, em muốn dẫn chị đi ăn thử. Có một số nhà hàng truyền thống vẫn còn giữ những món ăn lâu đời, thậm chí có một số nơi là từ Minh Thanh đến nay, tuy rằng chị không thể quay về thời đại đó nữa nhưng nếm thử những món ăn đó cũng rất tốt. Còn có lúc ở Phượng Hoàng cổ thành không phải chị nói muốn cưỡi ngựa sao, chúng ta có thể đi trường cưỡi ngựa chơi, chị nhất định sẽ thích."
Lúc nói "nhất định sẽ thích", đôi mắt nàng lấp lánh, tất cả đều là mong chờ.
Nàng luôn mong muốn lúc Lạc Thần cùng nàng một chỗ, sẽ cảm thấy vui vẻ khoái hoạt, những gì có thể cho nàng tận lực cho Lạc Thần. Mặc dù Lạc Thần trời sinh tính tình điềm đạm lãnh tĩnh, gần như không có yêu cầu gì, nhưng Sư Thanh Y vẫn nhịn không được moi hết tâm can lo nghĩ thay nàng, ăn, mặc, ở, đi lại, tiêu khiển, đều quan tâm chu đáo.
Nhất là sau khi đi ra từ quỷ lâu đầy nguy hiểm, ý nghĩ này của Sư Thanh Y càng mãnh liệt. Hai người tìm được đường sống trong chỗ chết, dưỡng thương xong, thật vất vả mới cỏ thể bình an vui vẻ mấy ngày, dĩ nhiên so với mỗi ngày bận rộn càng quý trọng gấp bội phần. Lại đúng lúc Sư Thanh Y còn lại vài ngày phép, vì vậy nàng hận không thể đem thời gian nhàn rỗi tận dụng triệt để.
Lạc Thần cầm đũa, cúi đầu nghe Sư Thanh Y nói: "Cưỡi ngựa?"
Sư Thanh Y cười rộ lên: "Đúng vậy, em biết chị sẽ cảm thấy hứng thú, dù sao trước đây chị đã quen cưỡi ngựa. Mặt khác em còn biết một thứ chị hẳn là cũng sẽ thích thú cùng hiếu kỳ."
"Cái gì?" Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng.
"Lúc trong quỷ lâu, em thấy ánh mắt của chị luôn chăm chú nhìn súng của em." Sư Thanh Y nháy mắt mấy cái, nói: "Có phải chị cũng muốn học hay không a?"
Tâm tư kín đáo của nàng rốt cục khiến Lạc Thần cười như không cười, dò xét nói: "Chị muốn học hay không còn chưa biết. Bất quá ngay cả những chuyện này em cũng cẩn thận lưu tâm như vậy, lẽ nào trong quỷ lâu, em luôn quan sát chị sao?"
Dừng một chút, ánh mắt nàng lại càng sâu: "Nơi đó rất tối, hẳn là phải nhìn rất chăm chú."
Sư Thanh Y bị nàng nói thẳng ra, hàng mi không khỏi buông xuống, ngượng ngùng nói: "Không..... Không, lúc đó em không cẩn thận nhìn thấy mà thôi."
Lạc Thần cười không nói.
Sư Thanh Y gác đũa, nói: "Nói chung, em biết chị muốn học súng là được rồi. Chị xem, những ngày kế tiếp chúng ta cứ như vậy mà làm, chị phải thi bằng lái, phần lớn thời gian vẫn là dùng ôn tập, ôn tập cảm thấy khô khan chúng ta có thể đi sân cưỡi ngựa dạo vài vòng, cũng có thể đến các nhà hàng truyền thống, sau đó em sẽ tìm một câu lạp bộ súng, chọn một thời gian đi luyện súng. Ngô...... Chị cảm thấy kế hoạch này thế nào."
Tiếu ý trong mắt Lạc Thần càng đậm: "Em đều an bài chu đáo như vậy rồi, chỉ còn kém liệt kê ra danh sách, chị còn có thể cảm thấy thế nào? Đương nhiên là theo ý em rồi."
Bị Lạc Thần trêu chọc như vậy, Sư Thanh Y cảm thấy vô cùng xấu hổ, đồng thời có chút hối hận, hối hận bản thân đã nói sai rồi.
Kỳ thực cuộc sống của nàng trước đây luôn có khuôn khổ, tính cách cũng nghiêm cẩn, vì vậy nàng có thói quen thích lập kế hoạch. Làm việc sinh hoạt có kế hoạch là chuyện tốt, như vậy chứng tỏ thái độ là người nghiêm túc, bất quá hiện tại nàng lại đang lấy lòng bạn gái, lập kế hoạch hẹn hò như vậy hình như có chút kỳ lạ.
Người yêu lúc hẹn hò không phải muốn ngạc nhiên sao.
Dường như ngạc nhiên mới lãng mạn.
Nhưng bản thân lại giống như kẻ ngốc, đem cả kế hoạch nói ra, không còn chút ngạc nhiên, quả nhiên là cách làm không lãng mạn nhất thế gian, nói không chừng còn khiến Lạc Thần chê cười.
Sư Thanh Y chau mày, suy nghĩ đến chính mình ở phương diện "lãng mạn" rất thất bại, đột nhiên lại dạ dày lại đau.
"Chờ một chút, kỳ thực chúng ta cũng không nhất định phải làm theo kế hoạch." Sư Thanh Y tỉnh ngộ, vội vã ngẩng đầu, ngượng ngùng bổ sung một câu: "Đó chỉ là một tham khảo, tham khảo mà thôi. Dù sao kế hoạch luôn luôn khó tránh thay đổi, đúng không? Những gì vừa rồi em nói, chị... chị đừng để trong lòng."
Lạc Thần đặt đũa xuống, đỡ cằm miễn cưỡng nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y: "......."
Phòng khách bên kia vẫn mở TV, trước lúc ăn cơm Lạc Thần đặc biệt chọn một kênh, đồng thời chỉnh âm lượng lớn. Kênh này là đô thị dân sinh, gần như một ngày có đến hai mươi tiếng phát bản tin thời sự, đến các loại án hình sự, cho đến địa phương đến thăm hỏi nhà ai, mèo nhà ai kẹt ở trên cây được nhân viên cứu hỏa cứu xuống cũng thành một tin tức, luân phiên oanh tạc.
Giờ phút này hai người đều yên lặng, vì vậy có thể nghe được rõ ràng âm thanh từ phòng khách.
Người dẫn chương trình đang đọc bản tin: "Vương đội trưởng phụ trách vụ án tiết lộ, pháp y đã lấy DNA từ mẫu da còn sót lại của người bị hại, sẽ nhanh chóng có kết quả xét nghiệm. Hiện nay cảnh sát đã bắt đầu kiểm tra thông tin của những thiếu nữ vô cớ mất tích gần đây, nếu như quý vị có bạn bè hoặc người thân mất tích, xin hãy báo án, có điều kiện thì cung cấp DNA cho cảnh sát, để cảnh sát đối chiếu xác nhận thân phận người bị hại."
Lạc Thần tiếp tục duy trì tư thế chống cằm, bất quá ánh mắt đã nhìn sang phòng khách.
Sư Thanh Y chau mày, cũng ngưng thần lắng nghe.
"Bản tin sẽ tiếp tục cập nhật tin tức về vụ án da người lần này. Cũng xin các vị công dân lúc ra ngoài chú ý an toàn, nhất là nữ nhân, cố gắng không nên một mình đến nơi hẻo lánh."
Tin tức rốt cục phát xong, lại chuyển sang tin tiếp theo.
Bất quá đối với Lạc Thần mà nói, nghe một cái là đủ rồi. Sư Thanh Y thấy Lạc Thần ngưng mắt yên lặng nhịn không được hỏi: "Nhĩ hảo, hình như chị đối với vụ án này đặc biệt quan tâm?"
Đối với Sư Thanh Y mà nói, giết người kỳ thực cũng là chuyện thường thấy, trong xã hội này, chỉ cần có người thì sẽ có tội ác xảy ra. Mà lần này tuy rằng quỷ dị một chút, lòng hiếu kỳ khiến nàng lúc đó muốn nghiệm thi xem thử, nhưng xét đến cùng, đây là một vụ án. Sư Thanh Y không phải cảnh sát, ngoại trừ thương cảm cho người chết, cũng không cần phải đi quản nhiều như vậy.
Lạc Thần lại không như vậy, hình như nàng rất muốn quản chuyện này, nếu không cũng sẽ không đặc biệt nghe tin tức này.
Nghe xong câu hỏi của Sư Thanh Y, Lạc Thần ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Chị quả thật rất quan tâm. Chị quan tâm chính là "tàng thi" cổ, loại cổ này khiến chị nhớ đến trước kia."
"Như thế nào?" Kỳ thực Sư Thanh Y đối với "tàng thi" cổ cũng có chút hiếu kỳ, nó tản mát ra nhàn nhạt mùi xạ hương, luôn khiến nàng mơ hồ nghĩ đến điều gì đó.
Nhưng cụ thể là cái gì, nàng lại không biết rõ.
Loại cảm giác này, tựa hồ rất lâu rất xa xôi, bị phủ đầy bụi, hiện tại mơ hồ tái hiện, nhưng cũng ẩn dưới một tầng sương mù.
"Thanh Y." Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Em cũng biết, trước kia chị mở cửa hàng đồ cổ."
Sư Thanh Y gật đầu: "Ân, em biết, chị cùng em họ chị trước đây cùng nhau kinh doanh."
Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y: "Khi đó thái tổ Chu Nguyên Chương mới vừa đăng cơ không lâu, bọn tôi liền mở cửa tiệm ở Tô Châu phủ. Chị còn nhớ, lân cận Tô Châu phủ, đã từng xuất hiện "tàng thi" cổ, thậm chí có một thôn, chỉ trong một đêm toàn bộ chôn vùi, tất cả thôn dân đều bị ăn thành túi da như trong công viên buổi chiều."
Sư Thanh Y kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút đình trệ, nói: "Chị là muốn nói, lúc đó có người ở Tô Châu phủ luyện dùng "tàng thi" trên điện rộng?".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.