Lạc Thần nói xong, Tô Diệc không lập tức tỏ thái độ mà chỉ nghiêng mặt đi, quan sát xung quanh. Bởi vì góc nhìn của màn hình có hạn, nên Phong Sanh cũng không xuất hiện trong đó, chỉ có thể thấy hắn ở bên cạnh trầm thấp nói vài câu, đại ý là nói Vũ Lâm Hanh cũng căn dặn như thế. Tô Diệc nghe xong, gật đầu, một lần nữa nhìn vào camera, nói: "Bọn tôi ở đây xử lý một chút, ngày mai sẽ đem hộp cùng chìa khóa trở về. Sư tiểu thư, Lạc tiểu thư, tạm biệt." "Ân, tạm biệt." Sư Thanh Y nhẹ nhàng nói một tiếng, video call kết thúc, Lạc Thần đặt điện thoại di động trở lại bàn. Nước ấm trong ly vẫn còn một nửa, Sư Thanh Y cầm ly nước chậm rãi uống vài ngụm, mi tâm khẽ động, thần sắc như đang có điều suy nghĩ. "Đến đây." Lạc Thần trái lại có vẻ rất bình tĩnh, dường như tất cả những chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh qua, đạm nhạt nói chuyện với Sư Thanh Y đang ngồi ở trên giường: "Sắp sáng rồi, ngủ tiếp thôi." Sư Thanh Y buông ly nước, cởi dép chui lại vào chăn, đợi nàng tìm được một tư thế thoải mái, Lạc Thần mới nâng tay lên tắt đèn. Trong phòng bệnh một lần nữa trở lại tối đen. Tuy rằng nằm trên giường nhưng Sư Thanh Y hiện tại lại không hề buồn ngủ, đôi mắt mở to, trong đầu quanh quẩn hình ảnh của chiếc hộp lúc nãy. Thạch Lan sinh tiền bí ẩn giấu ở trong phòng, đủ để thấy rõ tầm quan trọng của vật này, bên ngoài còn bố trí một lớp cơ quan ám khí cửu cung trận đồ để bảo vệ, càng khiến nó tăng thêm cảm giác thần bí. Huống hồ, vật này còn là cổ vật. Rất cổ xưa. Tuy rằng Sư Thanh Y tạm thời vẫn không có cách nào xác định được niên đại của vật này nhưng có thể xác định một điều, chính là niên đại tuyệt đối không nhỏ, khả năng thuộc về Tùy Đường hoặc Tống triều cũng không loại trừ. Thời Đường, Tống đồ cổ có một loại đặc điểm đó là tinh tế hoa mỹ, mà chiếc hộp kia lại toát ra khí tức cổ xưa, từ cách tạo hình rồng cùng với thiết kế và hoa văn suy đoán, vật đó rất có thể là thuộc về Chiến quốc, hoặc giả là Xuân Thu, thậm chí, niên đại còn có thế xa xưa hơn nữa. Sư Thanh Y còn đang miên mang suy nghĩ, thình lình bên tai vang lên giọng nói mềm mại của Lạc Thần: "Nhắm mắt, ngủ đi." Suy nghĩ đột nhiên gián đoạn, Sư Thanh Y trầm thấp cười rộ lên: "Trong hoàn cảnh tối đen như mực, nằm ở trên giường chị lại có thể thấy em mở mắt hay nhắm mắt sao? Em không thể đang ngủ sao?" "Không cần nhìn." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Lúc em suy nghĩ chuyện gì đó, mười lần thì có mười lần là như vậy." "Thật không? Em còn không biết mình có thói quen này." Sư Thanh Y trong lòng có cảm giác vui vẻ: "Thế nào giống như chị còn hiểu rõ em hơn chính bản thân em." "Lúc em suy nghĩ quá mức nhập tâm, thậm chí mắt cũng quên chớp. Lúc khẩn trương thích xiết chặt ngón tay, lúc tức giận quen cắn môi. Thích ngọt không thích chua, thích uống sửa, thích đọc sách, có sở thích sưu tầm ngọc khí. Hơn nữa còn có chứng ưa sạch nhẹ, thích tắm, mỗi tuần cắt móng tay một lần, bốn năm ngày tổng vệ sinh trong nhà..." Nghe Lạc Thần chậm rãi kể ra, tiếu ý nơi khóe mắt Sư Thanh Y càng lúc càng sâu, tuy rằng xung quanh tối như mực, nhưng ngay cả bóng tối cũng không che lấp được cảm giác ôn nhu ấm áp. Đem những chi tiết nhỏ cùng thói quen hằng ngày của Sư Thanh Y nói một lần, giọng nói của Lạc Thần bỗng nhiên đè thấp, dán sát bên tai nàng, phả ra hơi nóng, nói: "Em cùng chị lúc trên giường, quen..." Lỗ tai Sư Thanh Y lập tức nóng rực: "....." Yên lặng vài giây, nàng cũng đè thấp giọng thanh minh với nữ nhân bên cạnh: "Những điều trước đó nói không sai, nhưng chuyện vừa rồi, hoàn toàn là nói bừa. Em cũng chỉ cùng chị có...." Có một lần mà thôi. Thì ở đâu ra.... thói quen, để bị Lạc Thần tỉ mỉ phát hiện. Lời này Sư Thanh Y dĩ nhiên không nói ra, vì vậy chỉ có thể bỏ qua, trực tiếp vào trọng tâm: "Nói chung, không có thói quen gì đáng kể." "Thật không?" Lạc Thần hình như là nở nụ cười, nhưng giọng nói lại có vài phần cổ quái: "Cuối cùng sẽ có một ngày, em tự mình hiểu rõ." Lạc Thần vô cùng đơn giản nói mấy câu, cũng đã khiến trong lòng Sư Thanh Y rối bời, Sư Thanh Y cảm giác đề tài này có chút nguy hiểm, không khỏi nói: "Đã hơn hai giờ rồi, ngày mai còn phải chuyển viện, mau ngủ thôi." Trước đó rõ ràng là chính nàng trăn trở không muốn ngủ, hiện tại ngược lại lại giục Lạc Thần ngủ. Lạc Thần không tiếp tục nói nữa, mà chỉ thuận theo ỵ́ của nàng, nhắm mắt lại. Trong bóng tối khuôn mặt Sư Thanh Y ban đầu còn có chút hồng, sau khi yên lặng một lúc, thấy Lạc Thần không nói lời nào, hình như thực sự đã ngủ, lá gan mới theo đó mà lớn lên. Thân thể nhịn không được lại dán sang bên kia, lại hôn lên mái tóc xõa tung trên gối của Lạc Thần, nhẹ giọng nỉ non: "Ngủ ngon." Buổi tối rất nhanh trôi qua, sáng hôm sau, hai người cùng nhau thức dậy. Sau khi dùng bữa sáng, lại nghỉ ngơi một đoạn thời gian, dựa theo ý của Sư Dạ Nhiên, hộ lý truyền bình dịch cuối cùng trong buổi sáng cho hai người, đến lúc truyền dịch kết thúc, thủ tục chuyển viện của hai người cũng đã làm xong. Hai người thu thập xong, thay quần áo, Chúc Hòa Bình mặc tây trang dẫn theo một nam nhân đẩy cửa vào, họ đến để đưa các nàng đi. Sư Thanh Y lần này đi Phượng Hoàng thành là một bí mật, chỉ có một số ít người bên phía Sư Dạ Nhiên biết, trong đó bao gồm Dương thúc. Hôm qua lúc trở về, Sư Thanh Y cũng chỉ cùng chú Dương nói qua loa vài câu về mọi chuyện, lúc đó Nguyệt Đồng chính là giao cho chú Dương chăm sóc hộ, còn lại Chúc Cẩm Vân cùng Duẫn Thanh, Tiêu Ngôn là những người bình thường Sư Thanh Y tiếp xúc đều không biết. Bởi vì chuyện khai quật cổ mộ Lạc Nhạn Sơn, Duẫn Thanh gần đây bận rộn, sau khi chấp nhận cho Sư Thanh Y nghỉ phép, hoàn toàn không rảnh đi quản Sư Thanh Y, Tiêu Ngôn cùng nàng làm đề tài, cũng bị Duẫn Thanh xiết cổ không thở nổi, vì vậy từ lúc rời khỏi thành phố chỉ có Chúc Cẩm Vân mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho Sư Thanh Y, thỉnh thoảng còn gọi điện thoại. Thái độ làm người của Chúc Cẩm Vân rất thức thời hữu lễ, chưa bao giờ quấn lấy người khác, nên rất ít gọi điện thoại, tin nhắn cũng ngắn gọn, quan tâm luôn luôn đúng mực. Trong cổ lâu điện thoại di động không có tín hiệu, cho nên ngày đó điện thoại cùng tin nhắn của Chúc Cẩm Vân tất cả điều không nhận được, chỉ là lúc đó tình huống vô cùng nguy cấp, Sư Thanh Y cũng đã quên việc này. Chiều hôm qua, lúc ở trong bệnh viện, nàng mới nhận được điện thoại của thăm hỏi của Chúc Cẩm Vân, lúc đó trong điện thoại Chúc Cẩm Vân rõ ràng khó nén lo lắng, Sư Thanh Y chỉ đành giả vờ bình tĩnh, đem mọi chuyện biến thành trò cười. Chúc Hòa Bình là đường ca của Chúc Cẩm Vân, là người bất cẩu ngôn tiếu (không ăn nói lung tung),nghiêm túc như thần mặt đen, bất quá đối với Chúc Cẩm Vân trái lại vô cùng thương yêu. Sư Thanh Y biết Chúc Hòa Bình cùng Chúc Cẩm Vân rất thân thiết, nên trước khi trên xe, nàng đặc biệt gọi lại nam nhân tướng mạo lãnh khốc này, nói: "Việc này của tôi, anh đừng nói với Cẩm Vân. Nàng còn chưa biết." Chúc Hòa Bình mặt không chút thay đổi: "Sẽ không, tiểu thư." Hắn tuy rằng là người nhà họ Chúc nhưng nhất mực làm việc cho Sư Dạ Nhiên, vì vậy đối với Sư Thanh Y xưng hô cũng mang theo sự cung kính dành cho nhà họ Sư. Sư Thanh Y không nói nữa, cùng Lạc Thần lên xe, Chúc Hòa Bình một đường đưa có nàng đến chỗ bệnh viện của Vũ Lâm Hanh, sau đó sắp xếp mọi chuyện, rồi mới rời đi. Vũ Lâm Hanh đã sớm chờ ở đó, tiền tiền hậu hậu mà chuẩn bị tất cả mọi thứ trong bệnh viện thật thỏa đáng, hiện tại đã là buổi trưa, Vũ Lâm Hanh liền gọi người mang cơm đến, ba người cùng nhau ở trong phòng bệnh sạch sẽ sáng sủa ăn cơm. "Tớ nói, hai người các cậu có phải là người hay không a?" Trong phòng bệnh Vũ Lâm Hanh uống vài ngụm canh gà, nói. Sư Thanh Y chậm rãi ăn xong, đặt đũa xuống, cười nói: "Bọn tớ lại chọc giận cậu chỗ nào rồi, mở miệng liền mắng bọn tớ không phải người. Thế nào, chạy đến chỗ cậu, gây phiền phức cho cậu sao?" "Aiz Sư Sư, đừng cùng tớ nói hai chữ phiền phức, thật thương tâm a." Vũ Lâm Hanh vặn mi, nói rằng: "Kỳ thực tối qua tớ đã muốn hỏi, hai người các cậu thế nào thân thể lại hồi phục nhanh như vậy? Chị họ cậu buổi chiều còn ở trong phòng phẩu thuật, kết quả sau một đêm, tớ thấy khí sắc của nàng thật sự quá mức tốt." Lạc Thần chỉ cười không nói. Sư Thanh Y cũng cười càng đậm: "Tớ cũng chỉ bị thương ở tay, những chỗ khác điều rất tốt, tinh thần tốt thì có gì kỳ lạ? Về phần chị họ tớ...." Nàng dừng một chút, liếc mắt nhìn Lạc Thần bên cạnh, nói: "Trên người chị ấy cũng đều là vết thương ngoài da, vào phòng phẩu thuật bất quá chỉ là tiến hành tiểu phẩu khâu miệng vết thương mà thôi. Cổ tay của cậu lúc đó không phải cũng bị khâu lại vài mũi sao, nhưng vẫn thần thái sáng láng, như nhau thôi." Vũ Lâm Hanh nhìn chỗ băng bó trên cổ tay của mình, nhíu mày: "Thế nhưng chị họ cậu lúc đó không phải ngất đi sao? Vết thương ngoài da, có thể ngất đi sao?" Thân thủ của Lạc Thần như thế nào nàng đã lĩnh giáo qua vô số lần, cường đại đến đáng sợ, không thể nào yếu đuối như vậy. Phương diện này khẳng định có khuất tất. Vũ Lâm Hanh biết bên trong có điều kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ rốt cục là kỳ lạ ở điểm nào. Cổ lâu đối với nàng mà nói dĩ nhiên thần bí, nhưng hai nữ nhân trước mắt, ở một mức độ nào đó mà nói, cũng là vô cùng thần bí. Sư Thanh Y cùng Lạc Thần nhìn nhau, ánh sáng trong mắt Sư Thanh Y lay động, cố ý đè nặng giọng, nói: "Lạc Thần chị ấy ngất đi chủ yếu là bởi vì vật Trữ Ngưng lấy ra." Sắc mặt Vũ Lâm Hanh trầm xuống. Sư Thanh Y nhìn thấy đề tài thành công dời đi, nói tiếp: "Cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần đến gần vật đó, tớ sẽ vô cùng khó chịu, cả người như lửa đốt, Lạc Thần lại càng nghiêm trọng, lúc đó trực tiếp ngất đi. Hai người bọn tớ cũng không thể tiếp cận vật kia, cho nên mới giao cho cậu bảo quản." Vũ Lâm Hanh hoàn toàn không còn tâm trạng ăn cơm, buông đũa: "Hai người các cậu đều không thể chạm vào vật đó, vậy rốt cục là vì sao? Sau khi từ cổ lâu ra ngoài, dấu chấm hỏi trong lòng quả thực sắp đem tớ đè chết rồi." "Bọn tớ cũng muốn biết vì sao." Vẻ mặt Sư Thanh Y trở nên nghiêm túc: "Rất nhiều vấn đề, bọn tớ cũng không rõ, cho nên sau này càng phải cẩn thận điều tra. Phương diện này liên quan vô cùng lớn, cùng Lạc Nhạn Sơn cổ mộ cũng là trăm ngàn quan hệ, tuy rằng tạm thời không rõ, nhưng bọn tớ có thể thông qua thứ gì đó tìm đáp án." "Cậu nói vật mà Trữ Ngưng muốn?" Vũ Lâm Hanh nói. "Ân." Sư Thanh Y gật đầu. Lạc Thần vẫn yên lặng mở miệng: "Vật đó hiện nay đang ở chỗ cậu, nó rốt cục có hình dạng gì?" Vũ Lâm Hanh nói: "Con mắt." "Con mắt?" Sư Thanh Y lặp lại. Vũ Lâm Hanh gật đầu: "Vật đó chính là hình dạng một con mắt, không phải mắt người, là.....mắt quỷ." Vẻ mặt của Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đồng thời trở nên phức tạp. "Con mắt kia kích thước đại khái là cỡ này." Vũ Lâm Hanh dùng tay ước lượng: "Mắt người cũng không giống lắm, nhưng cũng không phải mắt động vật, tớ cảm thấy gọi nó là "mắt quỷ" tương đối phù hợp. Nó tương đối tròn, chất liệu là một loại ngọc thạch, về phần cụ thể là loại ngọc gì tạm thời không cách nào phân biệt, dù sao thì loại ngọc thạch này trước nay tớ cũng chưa thấy qua. Bất quá chỉ bằng vào phẩm chất của vật này, cũng biết nó tuyệt đối là thượng phẩm." Sư Thanh Y có chút đau đầu: "Miêu tả như vậy chỉ có thể cho ra một khái niệm mơ hồ, vẫn là tận mắt nhìn tốt hơn. Nhưng mà hai người bọn tớ lại không thể trực tiếp đến gần nó, như vậy đi, Vũ Lâm Hanh, đến lúc đó cậu nhằm vào con mắt kia quay một đoạn phim cho tớ. Dù sao thì cậu cũng trong nghề, biết các loại kỹ thuật, hãy quay một đoạn phim tương tự phim triển lãm chi tiết, sau đó gửi cho tớ." Vũ Lâm Hanh hiểu rõ: "Vậy đi, đến lúc đó sẽ đưa cho cậu." Lạc Thần nói: "Tình trạng thắt lưng như thế nào?" Vũ Lâm Hanh đầu tiên là ũ rũ, chuyển sang cười đến có chút vô lực: "Vẫn như vậy. Bất quá dường như tan đi một chút, vết đen ở giữa cũng không rõ ràng như lúc trước nữa." Lạc Thần gật đầu: "Như vậy, không cần lo lắng. Cậu đừng nóng lòng, việc này là cả một quá trình, điểm này lường trước Thiên Thiên sẽ không lừa gạt chúng ta." Vũ Lâm Hanh nghe xong, khóe mắt hoa đào nheo lại, nói: "Tớ biết, dù sao thì cũng vô dụng, thuận theo tự nhiên mà quan sát thôi." "Được rồi, thuốc giải cổ mang về, Tào Duệ đã ăn sao?" Sư Thanh Y nhấp một ngụm canh, hỏi tiếp. Thứ này là Trần Húc Đông dùng mạng lấy về, cũng không thể qua loa. "Ân." Vũ Lâm Hanh nói: "Tào Duệ hiện nay còn đang trong bệnh viện tâm thần, có chút phiền phức, bất quá tớ đã mượn cớ thăm bệnh để gặp hắn, cũng đem thứ đó giao cho hắn rồi." "Không xảy ra chuyện gì chứ?" Sư Thanh Y nhớ đến camera cùng máy nghe trộm trong bệnh viện tâm thần. "Không. Chiều hôm qua không phải bác sĩ tâm lý của Tào Duệ nổi giận sao, hôm qua nàng ở ngay trong bệnh viện, giúp tớ vào thăm bệnh. Vị tiểu thư kia tên là Chúc.... Chờ một chút, nàng gọi là Chúc gì đó?" Sư Thanh Y nở nụ cười: "Chúc Cẩm Vân." Vũ Lâm Hanh bình chân như vại mà gõ ngón tay xuống mặt bàn: "Đúng vậy, tớ nhớ ra rồi, là tên này, không sai." "Cậu a, người ta giúp cậu, nhưng cậu ngay cả tên cũng không nhớ được." Sư Thanh Y nói: "Trước đây tớ từng cùng cậu nhắc qua, chị ấy là bạn của tớ, cũng một bác sỹ tâm lý vô cùng giỏi, chứng sợ mèo của cậu, tớ cảm thấy chị ấy có thể giúp đỡ chữa trị. Quen biết chị ấy, đối với cậu mà nói nhất định là một chuyện tốt." Sắc mặt Vũ Lâm Hanh lập tức thay đổi: "Đừng, tớ không có bệnh, hơn nữa vì sao tớ phải quen biết cô ta, lại vì sao phải nhớ kỹ cô ta? Tớ rất bận rộn." "Quả thật là bề bộn nhiều việc." Lạc Thần mỉm cười gật đầu: "Hai ngày nay cậu vất vả rồi." Vũ Lâm Hanh nghe xong lời khen ngợi hiếm gặp của Lạc Thần, da gà đều nổi lên: "Chị họ cậu, cậu muốn làm gì tớ?" Lạc Thần vẫn ung dung: "Không muốn làm gì. Khen ngợi cậu một phen mà thôi." "Đừng." Vũ Lâm Hanh xua tay: "Tớ cảm thấy phàm là lúc cậu cười với tớ, nhất định không có chuyện tốt. Cậu vẫn là dùng khuôn mặt khối băng nói chuyện với tớ thì tốt hơn." "Nga? Chẳng lẽ cậu có chứng tự ngược sao?" Lạc Thần khôi phục khuông mặt lạnh lùng: "Như vậy thỏa mãn cậu." Vũ Lâm Hanh nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt hoa đào dùng sức trừng nàng. Sư Thanh Y thấy buồn cười, ba người dùng thời gian ăn cơm trưa để nói chuyện, Sư Thanh Y đột nhiên dừng lại, nói: "Phong Sanh cùng Tô Diệc trở về chưa?" Vũ Lâm Hanh hiểu rõ ý của nàng, nói: "Đã trở về lúc sáng." Nói đến đây, giọng nói lại thấp đi: "Thứ kia, bọn họ đã mang đến giao cho tớ, tớ biết hai người các cậu nhất định hiếu kỳ, hiện tại chiếc hộp kia, ngay trong phòng này." Sư Thanh Y kinh ngạc, quay sang yên lặng quan sát căn phòng. Ánh mắt chậm rãi di chuyển, cuối cùng rơi xuống một góc. Gần chiếc bàn cạnh giường bệnh, đặt một vali nhỏ, chiếc vali này không phải của Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, hẳn là Vũ Lâm Hanh trước đó mang vào. "Hiện tại, có cần xem không?" Ánh sáng trong đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh khẽ lay động. Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng cùng áp lực, thậm chí mang theo rất nhiều sự chờ mong. Sư Thanh Y đứng lên, đi khóa trái cửa phòng bệnh, còn Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh đem rèm cửa sổ khép lại. Phòng bệnh trở thành một không gian bịt kín, chiếc hợp được Vũ Lâm Hanh cẩn thận từ trong vali lấy ra. Trước đó trong video call xem qua, cho nên Sư Thanh Y đối với hình dạng của thứ này cơ bản nắm được, bất quá lúc đó bởi vì ánh sáng không đủ nên nhìn không rõ, hiện tại nhìn thấy tận mắt, trên chiếc hộp chạm khắc quỷ dị ám văn, cũng có thể nhìn rõ ràng. Ngoại trừ hoa văn âm trầm tinh tế, còn có rất nhiều đồ án cổ quái, thoạt nhìn giống như nòng nọc bơi trong nước. "Chìa khóa." Lạc Thần vươn tay. Vũ Lâm Hanh đưa chìa khóa cho Lạc Thần, Lạc Thần nhìn chằm chằm chiếc hộp, ánh mắt băng lãnh quan sát chốc lát, sau đó vươn ngóc tay sờ qua, đến lúc xác định không có vấn đề gì, nàng thấp giọng mới thấp giọng nói: "Lui về phía sau một chút, phòng ngừa vạn nhất." Sư Thanh Y lắc đầu, nhìn vào mắt Lạc Thần, nói: "Em sẽ đứng ở đây, không sao đâu, Vũ Lâm Hanh cậu lui lại một chút." Chiếc hộp đang đặt trên bàn, ba người chọn vị trí đứng xong, Lạc Thần dùng chiếc chìa khóa hình thù kỳ quái cắm vào ổ khóa. Chìa khóa chậm rãi xoay tròn. Hô hấp của mọi người trong phòng đều dừng lại, đến khi nghe chốt khóa phát ra âm anh răng rắc. Cùng lúc đó, Âm Ca đang ngủ ở phòng bên cạnh đột nhiên mạnh mở mắt. Chiếc hộp trong tay Lạc Thần chậm rãi được mở ra, để lộ bí mật ẩn giấu bên trong. Giống như Thạch Lan đã nói, bên trong là một khối ngọc, ngọc bích hình rồng. Khối ngọc to khoảng một bàn tay, trắng noãn trong suốt, bên trong khối ngọc giống như có nước đang chậm rãi lưu chuyển. khối ngọc được tạo hình rồng, đồng thời hình rồng này cùng với con rồng trên hộp hình dạng tương tự, mõm dài thân nhỏ, hiển nhiên là long đồ đằng cổ xưa hiếm thấy. Tiếp xúc với đồ cổ nhiều năm như vậy, Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh cũng chưa từng thấy qua loại ngọc thượng đẳng như vậy, nên nhất thời cảm thấy kinh ngạc. Vẻ mặt của Lạc Thần cũng đông cứng. Ba người trầm lặng hồi lâu, cũng không ai chạm vào khối long ngọc, ngay lúc bầu không khí trong phòng bệnh trầm lặng đáng sợ, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người mở ra. Sư Thanh Y bỗng nhiên quay đầu lại. Cửa là từ khóa trái từ bên trong, người ở bên ngoài có chìa khóa cũng không vào được, thế nhưng cửa chuyện dụng của bệnh viện lại dễ dàng bị một bàn tay trắng nõn vặn mở. Giống như chốt cửa kia ở trong tay thiếu nữ bất quá chỉ nhẹ như không khí. Lạc Thần nhìn chằm chằm Âm Ca ở ngoài cửa, mi tâm nhíu chặt. Âm Ca tóc dài xõa tung, đôi mắt ngây dại trở nên sâu thẳm như bóng đêm. Nàng vốn dĩ chính là dáng vẻ mười lăm mười sáu tuổi, nếu như ở trong một gia đình bình thường, cũng chỉ là một thiếu nữ trng học mỹ mạo non nớt, hơn nữa trí tuệ của nàng có vấn đề, cho nên bình thường lại càng có vẻ ngây ngô trẻ con. Mà giờ phút này, cả người nàng giống như mỹ ngọc được mài giũa, toát ra một cổ lãnh liệt thâm trầm cực kỳ không phù hợp với vẻ ngoài. Sư Thanh Y đang kinh ngạc vì nàng rõ ràng yếu đuối như vậy, thế nào có thể dễ dàng bẻ gãy khóa cửa, thì Âm Ca đã chậm rãi đi đến bên này. Ánh mắt mỹ lệ, rơi xuống khối long ngọc đang phiếm ra ánh sáng mờ nhạt. "Anh." Nàng nỉ non, giọng nói u lãnh: "Anh rốt cục đã trở về đón em."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]