Chỗ cầu thang vang lên một tiếng rống lớn như tiếng chuông, bốn phía rung động giống như xảy ra động đất.
Vũ Lâm Hanh nghe tiếng rống vô cùng quen thuộc, không khỏi lớn tiếng nói: "Sư Sư! Đây là quái vật bọn tớ đã gặp trước đó."
Quả nhiên là gặp rắc rối.
Sư Thanh Y một mặt chạy về phía trước, một mặt khẩn trương phân phó: "Có vũ khí thì cầm vũ khí chuẩn bị! Trần Húc Đông phụ trách cầm đèn mỏ chiếu sáng! Vũ Lâm Hanh cậu đừng đến gần đây, cầm súng tự động ở xa xạ kích!"
Vũ Lâm Hanh biết Sư Thanh Y đang lo lắng nàng chuyện nàng sợ Nguyệt Đồng, vội vã xoa xoa mồ hôi trên trán, chạy đến nhặt súng tự động lúc đầu Sư Thanh Y vứt lại cho nàng.
Trần Húc Đông sợ đến sắc mặt trắng bệch, ngay cả đèn mỏ cũng cầm không chắc, ánh sáng cũng theo đó tán loạn, còn Diệp Trăn bị thương ở cổ lại càng không dám manh động, vì vậy liền chạy đến chỗ Vũ Lâm Hanh.
Ánh sáng đèn mỏ rất chói mắt, nhợt nhạt mong lung mà chiếu đến chỗ cầu thang, Sư Thanh Y tập trung nhìn vào, chỉ thấy một xuất hiện một cái đầu thật lớn.
Cái đầu kia thoạt nhìn rất giống một con hổ lớn, đôi mắt trắng dã tuôn ra máu đỏ như hai viên huyết châu, bất quá hai cái răng nanh bên mép lại đặc biệt sắc nhọn, so với Nguyệt Đồng sau khi biến thân còn muốn dài gấp đôi, điểm này lại khiến nó thoạt nhìn giống như một con hổ răng kiếm thời tiền sử vốn đã tuyệt chủng.
Trên đầu nó mang khôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968343/quyen-2-chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.