Giọng hát của nữ nhân rất nhẹ, biến ảo khôn lường dường như con thoi đung đưa trong gió.
Bóng đêm mang tiếng hát của nàng từ xa xăm truyền đến, Sư Thanh Y nghe được rất rõ ràng, nữ nhân kia cư nhiên đang hát: "Ánh trăng trên cao, bóng dài đổ xuống. Rèm cửa buông, in lên chưởng ấn, chỉ nghe tiếng vang. Trẻ con nhà ai, khép hờ mắt, sớm đi ngủ, đừng ra ngoài nhìn lén."
Ca từ này nghe vô cùng quen tai, Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, lập tức nhớ ra.
Ở cổ mộ Lạc Nhạn Sơn, Lạc Thần đã từng đề cập đến bài cổ dao Thanh Đầu Quỷ, lúc đó nàng chỉ tẻ nhạt mà đọc ra. Còn lúc này bài cổ dao được hát ngân lên, tạo nên một loại cảm giác đặc biệt mãnh liệt, mà lại do một nữ nhân mặc giá y* nửa đêm trong núi hát lên, cộng thêm âm điệu cổ quái, quả thực là quỷ dị đến cực hạn.
Tiếng hát cuối cùng xa dần, chìm vào đêm tối.
Sư Thanh Y xoay người lại, đôi mắt màu hổ phách bất động, lẳng lặng mà nhìn Lạc Thần, nói: "Là bài cổ dao về Thanh Đầu Quỷ."
"Phải." Lạc Thần gật đầu: "Rất lâu rồi chưa nghe người nào hát qua bài đồng dao này, không ngờ ở đây lại có người hát."
"Khi đó cũng là giai điệu này sao? Không hề thay đổi sao?" Sư Thanh Y thấp giọng hỏi.
Lạc Thần nói: "Cơ bản là không có thay đổi, nhưng có một số chi tiết bất đồng."
Vũ Lâm Hanh ở một bên nghe Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đối thoại, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968322/quyen-2-chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.