Đôi mắt Lạc Thần đen kịt, lẳng lặng chăm chú nhìn Sư Thanh Y, hai tay vẫn gắt gao nắm chặt thắt lưng nàng, ôm nàng vào lòng.
Khoảng cách gần kề, dán chặt vào nhau vô cùng mờ ám, khiến bất cứ người nào cũng phải mặt đỏ tim run, vậy mà sắc mặt Lạc Thần vẫn nhạt nhẽo như nước. Nếu không nhờ ánh đèn trong phòng khách phản chiếu chút ôn nhu trong đôi mắt nàng, Sư Thanh Y thực sự nghĩ rằng nữ nhân này chính là một khối băng điêu khắc.
Phòng khách im lặng như tờ.
Sư Thanh Y vẫn duy trì tư thế ôm lấy cổ Lạc Thần. Bầu không khí yên ắng thực sự dày vò người khác đến phát điên, càng lúc càng khó chịu. Nàng trông thấy nét mặt Lạc Thần trước sau không đổi, bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười, hơi men dần dần tan đi.
Chóp mũi Lạc Thần suýt soát chạm vào khuôn mặt của Sư Thanh Y, một hồi lâu mới cất giọng nói khẽ: "Thanh Y, cô say rồi".
Hơi thở của Lạc Thần, giọng điệu nhẹ tựa lông hồng lọt vào tai Sư Thanh Y, đôi tay nàng cuối cùng mất đi chút sức lực cuối cùng, không ôm nổi nữ nhân trước mắt nữa.
"Có biết bản thân đang nói gì không?", Lạc Thần tiếp tục truy vấn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y mấp máy môi đầy khó khăn, muốn đáp nhưng không sao nói nên lời.
Nàng đang nói gì sao?
Đang làm gì sao?
Ban nãy nàng thực sự say, nhưng lúc này đã chầm chậm tỉnh táo trở lại, tỉnh táo đến mức không thể nào tỉnh táo hơn.
Ban nãy nhờ rượu mới lớn mật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968307/quyen-2-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.