Chân Ứng Viễn vội vàng ngắt điện thoại, nhét vào túi quần, nét mặt tươi cười cũng lập tức biến mất, cúi người nói: "Nhị tiểu thư, sao cô lại rảnh rỗi đến đây?"
Tiêu Dĩ Nhu dùng ánh mắt quyến rũ câu người liếc nhìn hắn nhưng không trả lời, không nhanh không chậm bước đến cạnh ghế sô pha ngồi xuống. Tóc nàng dài, đen mượt, váy ngắn trên đầu gối lộ ra đôi chân thon gọn, trắng nõn, còn chói mắt hơn cả nắng xuân.
Chân Ứng Viễn hiểu rõ tính cách của Tiêu Dĩ Nhu, lúc này biết điều không hé nửa lời, nhún nhường đứng bênh cạnh đợi Tiêu Dĩ Nhu mở miệng.
Trên bàn làm việc có một chiếc bật lửa zippo, ngón tay thon dài của Tiêu Dĩ Nhu cầm lên chơi đùa, giọng nhàn nhạt hỏi Chân Ứng Viễn: "Chân Ứng Viễn, những lời cậu nói ban nãy trong điện thoại là có ý trách tội tôi sao?".
Chân Ứng Viễn ngay cả mồ hôi cũng không dám lau đi, đến bên cạnh bàn làm việc, thấp giọng trả lời: "Nhị tiểu thư, người hiểu lầm rồi".
Tiêu Dĩ Nhu nở nụ cười, đáp: "Tôi hiểu lầm? Ban nãy cậu mắng phó quản lí Vương to gan lớn mật, không phải trông rất oai phong sao? Phó quản lí Vương làm theo lời tôi căn dặn, cậu mắng hắn, chẳng phải là đang mắng tôi sao?".
Hai bàn tay Chân Ứng Viễn đan chặt vào nhau, cười lấy lòng, đáp: "Tôi không biết đó là ý của tiểu thư. Thực ra chuyện này do Tiêu tổng dặn dò tôi không được phép tìm người nâng giá, nên tôi...".
"Câm miệng! Cậu dám lấy anh hai ra hù dọa tôi sao? Hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968305/quyen-2-chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.