"Bán đấu giá." Lạc Thần cúi đầu, ánh mắt tràm ngâm buông xuống.
"Ân." Sư Thanh Y gật đầu. Nàng biết Lạc Thần hiểu "bán đấu giá" có nghĩa là gì, ở cổ đại cũng có hoạt động bán đấu giá quy mô lớn, nên cũng sẽ không giải thích nhiều, nói thẳng: "Vật này hiện tại do hội đấu giá Hoàng Đô sở hữu, phải đợi đến tháng tám mới có thể đấu giá, từ đây đến lúc đó còn một khoảng thời gian rất dài. Thế nào, cô đối với thanh kiếm này có hứng thú sao?"
Thanh kiếm này trầm tích loan lỗ, thoạt nhìn rất không hoàn hảo, nếu đến lúc đó Sư Thanh Y tham gia đấu giá cũng sẽ không chọn lựa nó. Nhưng phải ứng của Lạc Thần không bình thường, nàng lại có thể để tâm đến nó như vậy, lẽ nào thanh kiếm này có lai lịch không tầm thường sao?
Lạc Thần nhàn nhạt nói: "Ta muốn nó."
Sư Thanh Y: "...."
"Ta không mua nổi sao? Ngươi sao lại nhìn ta như vậy."
Sư Thanh Y vội vã nói: "Tôi không phải có ý này." Nàng vừa đem hình ảnh trong thư mục cổ kiếm xem tới xem lui vừa suy xét nói: "Chỉ là tôi nghĩ thanh kiếm này không có gì đặc biệt, chí ít là tôi không phát hiện ra, tôi biết cô trước đây cũng kinh doanh đồ cổ, ánh mắt khẳng định sẽ không kém....."
Nói đến đây nàng nâng má nhìn về phía Lạc Thần, trong mắt ánh lên vài phần lanh lợi, vừa cười vừa nói: "Cô cho rằng nó rất đáng giá sao? Rất đáng để mua?"
Khuôn mặt Lạc Thần lúc này hơi cúi xuống một chút, nàng nói: "Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968289/quyen-2-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.