Lạc Thần cẩn thận đặt tay trái của Tào Duệ trên đùi hắn, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Tào Duệ.
Tào Duệ giống như tên trộm bị bắt quả tang, chột dạ quay đầu đi chỗ khác. Bất quá ánh mắt của hắn lộ ra vẻ ngây dại, bên trong một mảnh hỗn độn, động tác nghiêng đầu cứng nhắc mà quỷ dị, biểu hiện như một bệnh nhân tâm thần.
Bên kia Sư Thanh Y trấn an Duẫn Thanh xong, lấy nước khoáng từ trong ba lô ra cho Duẫn Thanh uống. Duẫn Thanh chịu kích thích quá lớn, cầm chai nước khoáng uống vào từng ngụm nhỏ, Sư Thanh Y giúp nàng lau mồ hôi, nhẹ giọng hỏi: "Sư huynh cùng Tạ Gia Bội đâu?"
Duẫn Thanh sắc mặt tái nhợt lợi hại, lắc đầu: "Không biết, lúc đó tình huống rất đáng sợ, thông đạo rất phức tạp, chúng tôi... Chúng tôi chạy tản ra."
Dừng vài giây, lại tuyệt vọng nói: "Đều là tôi sai, là giáo sư tôi đây thiếu trách nhiệm."
Sư Thanh Y ôn nhu an ủi nói: "Đây là có chuyện xảy ra, ai cũng không dự liệu được. Không nên lo lắng, để em đi tìm sư huynh bọn họ, sau khi tìm được liền rời khỏi đây, tất cả đều sẽ bình an, không cần sợ."
Nàng biết Duẫn Thanh hiện tại đang lâm vào suy sụp, Duẫn Thanh vẫn nghiêm khắc tự ràng buộc mình trong hình tượng giáo sư đại học, tôn trọng lý tính khoa học khảo chứng phân tích, mà lần này gặp phải chuyện như vậy khiến cho thế giới quan của Duẫn Thanh trước đây hoàn toàn nghiêng đổ, việc này đối với Duẫn Thanh mà nói quả thực là một đả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/237492/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.