Nữ nhân quay sang Sư Thanh Y hừ một tiếng: "Tôi chưa nói cô, cô tức giận cái gì?"
Sư Thanh Y tức giận mà nói: "Con mắt nào của cô thấy tôi tức giận."
Nữ nhân tiếp tục hừ: "Tôi con mắt nào cũng thấy, cô một cái chết ngạo kiều, đi lấy cái gương soi mặt đi, tức giận còn không thừa nhận. Có muốn tôi lấy gương cho cô không?"
... Chết ngạo kiều.
Sư Thanh Y bình thường cho dù tính tình tốt, hiện tại cũng hận không thể lập tức bóp chết nữ nhân ăn nói bậy bạ này, Sư Thanh Y giương súng dí vào ót của nàng, cố làm ra vẻ nham hiểm hù dọa nàng: "Nói, tên của cô là gì, chị họ tôi hỏi cô."
Nữ nhân này lộ ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ: "Trách không được các cô rắn chuột một ổ, cấu kết với nhau làm việc xấu, thì ra là chị em họ, đây đều là có huyết thống di truyền!"
Sư Thanh Y: "...."
Lạc Thần xiết chặt tay nữ nhân, mặt hơi cúi xuống, giọng nói thanh lãnh: "Tên."
Nữ nhân kia đầu cúi thấp, mạnh miệng nói: "Cô hỏi tên tôi, thì tôi nhất định phải nói cho cô biết sao? Nếu như tôi nói cho cô biết, còn không phải chứng tỏ bản tiểu thư dễ khi dễ, tổn hại đến thân phận của bản tiểu thư."
Sư Thanh Y cau mày: "Cô là thân phận gì? Cô chính là một kẻ trộm mộ."
"Yêu, nhìn kỹ đi." Nữ nhân phi thường mất hứng: "Nói chuyện như vậy, cũng không sợ gió độc làm tê lệt lưỡi sao. Tôi là truyền nhân chuyên truy tìm bảo vật, cũng có năng lực và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/237487/quyen-1-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.