Doãn Mặc Hàn sửng sốt một chút, tùy ý cười híp mắt nói: “Phải, ta thật đê tiện.”
Nghe xong lời này của hắn, ta đột nhiên phát hiện mình rất khó nổi nóng.
Doãn Mặc Hàn ánh mắt sáng quắc nhìn ta, nói: “Thiều nhi, ngươi nếu muốn biết, ta liền nói cho ngươi biết, ta không có gì tổn thất, ngươi hôm nay bộ dáng này, cũng nên biết được. Nhưng thật ra...” Nói đến chỗ này, hắn bỗng nhiên dừng lại, liếc nhìn Lạc Thần, cười lạnh nói: “Trái lại e rằng người khác sẽ sợ hãi.”
Lạc Thần mặt không thay đổi nhìn hắn. Nàng chưa từng cùng Doãn Mặc Hàn nói qua bất luận một câu nói gì.
Trong lòng ta khẩn trương không rõ nguyên nhân. Có ý gì, Lạc Thần... Nàng sẽ sợ?
Doãn Mặc Hàn nét mặt như trước lộ vẻ tiếu ý, thoạt nhìn so với trước mỉm cười lạnh đi nhiều, dường như nhìn có chút mùi vị náo nhiệt bên trong. Hắn chậm rãi nói: “Tây Vương Mẫu vốn là Côn Lôn chi khiêu thần chủ của thời kỳ hoang dã, tọa hạ của nàng, từng có tam thanh điểu bảo vệ, mà tam thanh điểu này, lại được hậu nhân gọi là tam thần sử.”
Ta ngắt lời hắn: “Chậm đã, ta nhớ kỹ trong cổ thư có ghi lại một câu nói như thế này, ‘Chim rẽ quạt trêи vài bậc thang của Tây Vương Mẫu. Kỳ nam có tam thanh điểu, thay Tây Vương Mẫu lấy thức ăn. Tam thanh điểu đầu đỏ mắt đen, một con gọi là Đại Thu, một con gọi là Tiểu Thu, một con gọi là Thanh Điểu.’ câu ghi chép Tam Thanh Điểu hình dáng tướng mạo cùng danh xưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang-tham-hu-lang-co-dai-thien/782151/quyen-5-chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.