“Ta biết ngươi trách ta lừa gạt ngươi, lại khó có thể chấp nhận được sự thật rằng ta trường sinh. Cho dù bây giờ là do ngươi tự mình suy đoán mà nghĩ thông suốt, cũng không có cách nào tiếp thu.” Lạc Thần cúi đầu, lén lau giọt lệ, giọng nói nhàn nhạt, nhưng lại rất ấm: “Vốn là ta nên xin lỗi ngươi, không nói cho ngươi biết, đó là lỗi của ta. Ngươi oán giận ta, cũng là phải.”
Sau những lời nói đó, trêи mặt nàng liền cũng không còn xuất hiện giọt lệ nào, vẻ mặt lại bình thường như trước.
Ta biết được nàng không muốn ta nhìn thấy được vẻ mặt yếu đuối của nàng, muốn giấu thật kỹ, cho nên rất ít thấy được nàng khóc, dù cho rơi lệ, nước mắt cũng chỉ có một chút như vậy. Ngay cả một ít lệ như vậy, cũng chính là bởi vì ta mới có thể rơi xuống.
Nếu ta thương tâm, nàng nhất định cũng sẽ không vui vẻ.
Đã như vậy, ta cần gì phải oán giận nàng, khiến cho nàng khổ sở.
Sau khi suy nghĩ kĩ, ta hít một hơi sâu, cắn cắn môi dưới, ổn định tâm tình, nhẹ nói: “Ta không có oán giận ngươi.”
Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Thanh Y, đừng sợ. Thật ra, ngươi…” Nói đến đây, nhưng bỗng dưng dừng lại, trong mắt nàng ánh lên vẻ cực kỳ phức tạp.
“Được rồi.” Đợi đến một lúc lâu, cũng không thấy nàng nói thêm cái gì, ta đành chấp nhận, thở dài nói: “Không phải là lỗi của ngươi, ta không trách ngươi. Đây không phải là chuyện bình thường gì, nếu đổi lại là ta, ta phải trường sinh, cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang-tham-hu-lang-co-dai-thien/782140/quyen-5-chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.