“Này, ngươi qua đây.”
Ta ngồi bên cạnh bàn sách, ngón trỏ gõ xuống bàn, nhìn về phía hài tử bên ngoài cửa sổ. Cửa sổ mở rộng, bên ngoài chứa một mảnh mềm mại sáng rỡ cảnh xuân, vừa đúng lúc hoa hạnh nở trắng ngoài sân.
Nữ tử vốn là ngồi chồm hổm dưới mặt đất, đưa lưng về phía ta, không hiểu được trêи mặt đất đang xem cái gì, thấy ta gọi nàng, lập tức đứng lên, đi tới dưới cửa sổ.
“Ngươi vì sao lại gọi ta như thế, ta không thể có tên gì sao?” Nàng đưa tay nâng má, con ngươi màu hổ phách yên tĩnh nhìn ta.
Ta nói: “Ngươi chưa từng báo cho ta biết tên họ.”
Nàng nháy nháy mắt nói: “Đó là ta không nhớ ra được tên. Ngươi có thể cho ta một cái tên không?”
“Không thể. Ta cũng không phải là cha ngươi, cũng không phải là mẹ ngươi, làm sao có thể đặt tên cho ngươi được?” Ta nhẹ nói.
Trêи mặt nàng lộ ra vẻ thất vọng, lại nói: “Vậy ngươi tên gọi là gì, nhiều ngày như vậy, ngươi cũng còn chưa từng nói cho ta biết.”
Ta nói: “Ngươi không có nói cho ta biết tên, ta đây cũng không nói cho ngươi. Như vậy, rất công bằng.”
Nàng bất đắc dĩ nói: “Nhưng ta là không nhớ nha, cái này không tính.”
“Cũng như nhau.” Ta giương mắt nhìn, đưa ra cây bút mực đỏ trước mặt nàng quơ quơ: “Đứng đứng đó nữa, vào đây. Ngươi viết những chữ này xấu quá, phải viết lại.”
“A.” Tay nàng tựa trêи bệ cửa sổ, nhảy một cái, nhảy lên bệ cửa sổ, liền ổn định nhảy xuống vào phòng, nhẹ tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang-tham-hu-lang-co-dai-thien/782130/quyen-5-chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.