Ti Hàm nhăn mày:” Ngươi sao dám như thế cùng ta nói chuyện.”
Ta thản nhiên nói: “Ngươi nếu không nói xấu thê tử của ta, ta cũng sẽ hảo hảo cùng ngươi nói chuyện.”
Ti Hàm nói: “Vô liêm sỉ.”
Ta không cùng nàng nói tiếp, chỉ là quỳ.
Bốn phía không tiếng động, phi thường vắng vẻ, ta chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp của mình.
Một lúc lâu, thanh âm của Ti Hàm dường như êm dịu: “Cẩn nhi.”
Ta như trước không đáp.
Ti Hàm nói: “Cẩn nhi, ngươi dừng lại được rồi.”
Tiếng “Cẩn nhi” nàng gọi, cùng tiếng gọi “Y nhi” mà Côn Lôn ngày thường gọi ta, thật khiến cho ta có một loại cảm giác như nhau. Mang theo vài phần uy nghiêm của bậc trưởng bối, lại mang theo mấy phần yêu thương, trong lòng tạm thời trở nên xoa dịu.
Ta hỏi nàng:”Cô cô, ngươi đồng ý sao?”
Nàng muốn ta gọi nàng là cô cô, ta đơn giản gọi nàng đúng như vậy.
Giờ này khắc này, ta là thật tâm muốn gọi như vậy nàng. Ngay cả thoạt nhìn nàng, cùng ta tuổi không sai biệt lắm, đều tuổi còn trẻ như nhau.
Ánh mắt của Ti Hàm không băng lãnh giống như trước, phảng phất giống như có rung động: “Ngươi, ta có thể cân nhắc đồng ý với ngươi.”
Ta đứng lên, phủi bụi dính trêи đầu gối.
Ti Hàm nhẹ giọng nói: “Đưa lưng qua đây, cởi áo ra cho ta xem.”
Ta hiểu được nàng là vì thay ta xem bệnh, không hề giống như trước chống cự, nhanh nhẹn xoay người sang chỗ khác, đem áo khoác và áօ ɭót cởi xuống, lộ ra bờ vai.
Đầu ngón tay nàng lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang-tham-hu-lang-co-dai-thien/782122/quyen-5-chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.