“Ta không xứng. Như vậy ai mới xứng đây? Ha ha…Lạc đại nhân, chúng ta là đồng loại.” Hắn chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng kéo lên thành một nụ cười: “Tất cả những người năm xưa đều đã chết, chỉ còn lại hai chúng ta. Không già, không chết. Chỉ dựa vào điểm này thôi, chẳng phải chúng ta nên cùng ngồi lại bàn luận chuyện xưa hay sao? Tại sao cứ phải thành như vậy- giương cung bạt kiếm? Hơn nữa vừa rồi trông thấy bức họa khi xưa bệ hạ vẽ cho người, đại nhân có cảm giác thế nào?”
Ta cắn răng, đang muốn ra tay thì lại nghe thấy tiếng gạch ngói bị giẫm ở phía sau. Khẽ đảo mắt liền trông thấy một bóng dáng thấp bé đang đứng sau lưng.
Ta căn bản không ngờ nàng có thể đạp ngói băng tường nên tâm liền có chút loạn, trách mắng: “Đi xuống.”
Nàng lắc lắc đầu, chỉ vào Hoài Dương Từ, nói: “Ngươi không thích hắn sao? Ta đến giúp ngươi.”
Ta sửng sốt. Hoài Dương Tử bên kia cũng đột nhiên tái mặt, thần sắc thể hiện một nỗi khϊế͙p͙ sợ kinh hoảng trước nay chưa từng thấy.
Hắn xưa nay luôn rất kiêu ngạo, tự xem mình cao hơn kẻ khác, đối xử với người ngoài ngạo mạn khinh nhờn, nụ cười chế giễu châm chọc luôn thường trực trêи môi. Thế nhưng hiện giờ lại sợ hãi đến biến sắc: “Làm thế nào…”
Ta quay sang hỏi nàng: “Ngươi quen biết hắn sao?”
Nàng lắc đầu: “Không quen biết.”
Nàng vừa dứt lời, ta liền đạp ngói phi thân, tay rút kiếm thướng thẳng mặt mặt Hoài Dương Tử. Hắn nghiêng đầu sang một bên, trong lúc bất ngờ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang-tham-hu-lang-co-dai-thien/782103/quyen-5-chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.