Chúng ta đều bị dọa đến sợ, Thất thúc sắc mặt đại biến: “Đây là tiếng động ở trêи đỉnh quan tài!” Nói xong, hướng mặt bên trái nhìn lại quan tài kia. Quan tài bên phải lúc trước bị ta đá, thi thể bên trong ngã ra đến bây giờ vẫn không có dấu hiệu biến hóa, mà bên quan tài thẳng đứng bên trái kia lúc này lại có động tĩnh.
“Bang bang…” Lần này là hai tiếng đánh vang lên.
Ta được Lạc Thần đỡ lên, Vũ Lâm Hanh rút kiếm bên hông ra, chân nhích lên vài bước, liếc mắt bảo Phong Tuấn tiến lên điều tra. Lạc Thần vốn muốn ta ở phía sau, chính mình đến xem cái gì, bị ta cự tuyệt, đành phải nghe lời.
Âm thanh rất nhỏ thoát ra, đem bốn phía nguyên bản tĩnh mịch gõ nứt từng vết. Tất cả mọi người hướng đến chiếc quan tài nơi tiếng động kia phát ra, cẩn thận sờ soạng. Tứ thúc đi đến phía trước, nhìn qua rất hưng phấn: “Có tống tử thì tốt, lão tử vào đây vẫn chưa gặp may, lần này cũng không thể là vô ích. Nhiều người như vậy lại sợ trái cầu nhỏ bé đó! Đợi lát nữa tống tử bước ra, chúng ta mỗi người góp chút sức cũng có thể bắt được nó!”
Nhiều người gan lớn, lời này cũng không sai, hơn nữa lúc trước ta cũng rất nhiều lần gặp nguy hiểm, bị đánh đến cả người trọng thương cũng đã từng kinh qua. Lúc này thật cũng chẳng sợ hãi gì, nếu đổi lại là ta một năm về trước, e rằng đã sợ đến mất mật.
Đi tới phía trước vài bước, Lạc Thần hướng chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang-tham-hu-lang-co-dai-thien/782081/quyen-4-chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.