Rất nhanh, tiểu tử kia liền ɭϊếʍ hết vết máu trêи mặt đất,lại thè đầu lưỡi ɭϊếʍ mép, quơ quơ một lúc rồi nó mới xoay đầu lại nhìn chằm chằm ba người chúng ta.
Hai mắt của nó đen láy như ngọc bồ đào đen, chớp mắt nhìn chúng ta.
Ba người chúng ta lần lượt liếc mắt dò xét nhất thời không biết như thế nào cho phải, tiểu tử kia thật thà đáng yêu giống như bánh bao lớn cuộn tròn, chính là lúc còn nhỏ chúng ta lại không sợ nó, nhưng bộ dáng nó khi lớn lên, có thể nhìn ra hình dáng là một con thú giữ mộ uy phong lẫm liệt, tuy vậy vẫn không có thiện, tốt nhất là nên tránh đi.
Chờ một hồi, Lạc Thần mới thấp giọng nói: “Chúng ta đi tiếp, chớ trì hoãn.” Ý là từ lâu không trông nom nơi này, không biết từ đâu lại xuất hiện tiểu tử kia.
Ta gật đầu, được Lạc Thần đỡ lên, nhè nhẹ đi hai bước đột nhiên cảm thấy dưới chân lại nặng thêm, hình như bị cái gì kéo lại. Cúi đầu thì thấy một vật tròn trĩnh màu trắng cắn chặt lấy giày của ta, căn bản là không muốn ta đi, miệng phát ra âm thanh nghẹn ngào, có vài phần như tiếng khóc của trẻ mới sinh.
“Này……” Ta nghẹn lời, đồng thời dừng lại.
Nam nhân kia đầu tiên ngây một lát, bỗng nhiên cười ha ha:”Nha đầu, tiểu ngốc đản đã đói bụng, có lẽ là muốn uống sữa, hay là ngươi cho nó đi?” Nói xong, hai mắt một to một nhỏ nhìn thẳng vào ngực ta.
Ta tức đến đỏ mặt tía tai, Lạc Thần một tay che cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang-tham-hu-lang-co-dai-thien/782068/quyen-4-chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.