Vũ Lâm Hanh nói đến đây, giọng điệu có chút chua. Mà ta lại miết mắt dò xét, nhận thấy Hoa Tích Nhan cũng không đáp lại, giống như cũng không có gì phản bác, trêи mặt tuy là lộ vẻ như bình thường nhu hòa cười yếu ớt, nhưng nội bộ lại lộ ra một cỗ nhạt nhẽo ý tứ hàm xúc, ngay cả ánh mắt cũng có chút lạnh.
Theo từng biểu tình biến hóa của này hai người mà phỏng đoán, Vũ Lâm Hanh ở trêи vì ngăn cản Hoa Tích Nhan xuống dưới, tám chín phần mười nói không dễ nghe chút nào, chọc giận Hoa Tích Nhan. Thế nên Hoa Tích Nhan mới lơ Vũ Lâm Hanh một phen.
Theo lý thuyết, Hoa Tích Nhan khí độ xem như cực tốt, trước giờ chưa từng xảy ra khúc mắc với Vũ Lâm Hanh, tuy vài ba lần cùng nàng đối nghịch, thậm chí bị châm chọc, nàng cũng không để trong lòng, lúc này không hiểu Vũ Lâm Hanh nói gì đó khó nghe cùng nàng, khiến cho Hoa Tích Nhan tổn thương.
Nhưng trêи đời này, có thể khiến Bồ Tát sống như Hoa Tích Nhan nổi giận thì phỏng chừng chỉ có một người là Vũ Lâm Hanh.
Ta cũng không muốn biết rõ hơn, chỉ dặn dò Hoa Tích Nhan một câu:”Tích Nhan, lát nữa theo sát chúng ta chút, trăm ngàn cẩn thận, chớ để va chạm vào vết thương.”
Lạc Thần cũng đạm nói:”Nếu thật sự chịu không nổi, đừng ngại lên tiếng mà quay về phòng nghỉ ngơi.”
Hoa Tích Nhan cười vuốt cằm nói:”Yên tâm, ta sẽ đúng mực.”
Vũ Lâm Hanh khẽ hừ nhẹ, xoay người sang chỗ khác, tay giật móc dây, ý bảo đám Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang-tham-hu-lang-co-dai-thien/782061/quyen-4-chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.