Ta trước giờ đều dậy sớm, lần này cũng không ngoại lệ.
Không khí xung quanh nhè nhẹ mùi thuốc nồng đậm, có chút gay mũi. Ban đầu, ta đối với loại hương vị này thực không thích ứng, nhíu mày, rồi đành miễn cưỡng mở mắt ra. Gối đầu lên cánh tay ngủ một đêm, cánh tay sớm đã mỏi nhừ, đang định theo bản năng duỗi ra, không ngờ ống tay áo lại bị một bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, không thể nhúc nhích.
Ta ngẩng đầu, nhìn thấy trêи giường một nữ hài đang nhắm mắt.
Qua bao nhiêu năm như vậy, mỗi lần ngủ dậy, bốn phía đều là một mảnh yên tĩnh cùng hư vô, có lúc là một phương trướng mạn trong khách điếm, có lúc lại là dây leo cổ thụ nơi rừng già, hay chỉ là bất đắc dĩ một gian âm lãnh cổ tháp.
Mỗi lần mở mắt ra, luôn chỉ có một mình ta, chưa bao giờ thấy người thứ hai, lần này thấy gương mặt nàng, không khỏi thoáng ngẩn ra.
Ta ngồi thẳng người suy nghĩ, mới hồi tưởng sự tình phát sinh đầu tiên thế nào. Hôm qua người nàng bị trọng thương, ta liền đem nàng đến y quán trị liệu, rồi nghỉ lại một đêm.
Trong phòng thực tối, nến đã sớm cháy hết. Ánh sáng lờ mờ trêи giường khiến cho khuôn mặt nữ hài thêm vài phần âm trầm, lông mi dài ẩn sâu trong bóng mờ, rất giống cỏ lau ngược sáng dưới ánh trăng, yên tĩnh thật sự.
Tay nàng vẫn nắm chặt, cầm lấy một góc tay áo của ta, thân mình cuộn lại giống như một con mèo con bị thương.
Ta đem ngón tay nàng gỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang-tham-hu-lang-co-dai-thien/782053/quyen-4-chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.