“Tiền bối chính là quá mức chấp niệm, có lẽ qua lâu một chút, nàng sẽ hiểu được.” Lạc Thần đỡ vai, vuốt tóc ta, hòa nhã nói: “Vả lại bản thân ngươi cũng nói chỉ là giả, đã là những thứ không thật, thì sợ cái gì chứ?”
Ánh mắt nàng tối đen như màn đêm, bên trong lộ ra vài phần ôn nhu, vài phần bình tĩnh. Loại bình tĩnh này như cuốn hút ta, trong lòng chung quy dịu đi rất nhiều, lóng ngóng gật đầu với nàng.
Nàng nói đúng, bất quá nằm mơ thôi, ta căn bản là tự chuốc lấy. Nhất định là ta mấy ngày nay gặp nhiều chuyện, quá mệt mỏi, trở nên si mộng, ngủ không an ổn như trước.
Lúc này ta chỉ mặc một chiếc áօ ɭót mỏng, đêm đông lạnh nhiệt độ phi thường thấp, ta hai tay ôm vai, không ngừng rùng mình.
“Trêи mặt đất lạnh, lên giường ngủ đi.” Lạc Thần thấy, một tay ôm lưng ta, nâng ta dậy, hai người liền đến mép giường, ta nghiêng đầu miễn cưỡng tựa và đầu vai của nàng, hí mắt nói: “Ta ngủ không được.”
Nàng đem chăn lại đắp trêи người ta, bọc ta thật kín, lúc này mới mỉm cười nói: “Vừa lúc, ta cũng ngủ không được, cùng ngươi trò chuyện, nhất định là không gặp ác mộng nữa.”
“Ân.” Ta cúi đầu đáp, mắt thoáng nhìn, vừa vặn thấy hai chân trần của nàng, ngón chân ngay ngắn như ngọc bồ đào, trơn mượt óng ánh đáng yêu, đang ẩn dưới vạt áo trắng có chút xốc xếch hỗn loạn.
Hai chân trần của nàng trơn bóng như ngọc, đường cong như trăng bạc, chính là chỗ mắt cá chân lại phác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang-tham-hu-lang-co-dai-thien/782040/quyen-4-chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.