“Ta đương nhiên cũng vậy, vẫn luôn bồi ở bên cạnh ngươi.”
Khi ta nghe được những lời này của Lạc Thần, trong lòng lại là ngũ vị tạp trần(1). Cảm thụ lắng đọng chồng chất không nói nên lời, thật giống như phiêu đãng trôi đi không gì neo giữ. Vẫn không biết rốt cuộc nên vui mừng, hay nên buồn lo.
Lạc Thần hơi buông lỏng vòng tay, cúi xuống nhìn vào mắt ta, nói:”Sắc mặt làm sao lại khó coi như vậy, chẳng lẽ ta đây vẫn ở cùng với Thanh Y ngươi, khiến ngươi cảm thấy không vui sao?” Nói xong, mi mỏng hơi hơi nhíu lại, liền ra vẻ muốn xoay người bỏ đi: “– vậy ta đây có thể đi.”
Ta vội vàng nắm chặt lấy tay áo của nàng, mặt đỏ lên, cấp bách nói:”Làm sao có chuyện đó?! Ngươi…… Ngươi đừng có nói lung tung!.”
Nàng nhàn nhạt cười cười, chuyển đề tài nói: “Như vậy thì tốt, ra đây cũng lâu rồi. Chúng ta vẫn là nên trở về thôi.”
Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, khi cười rộ lên không khỏi cho người ta một loại cảm giác hư vô. Mà trong bụng ta lúc này chất chứa rất nhiều điều, lại không thể ở trước mặt nàng nói ra. Nghĩ đến nghĩ đi cuối cùng vẫn là từ bỏ, đành phải gật gật đầu.
Đợi cho đến khi cả hai trở lại gian mộ thất, chỉ thấy Đoan Yên vẫn như trước ngồi xếp bằng trêи chiếu. Còn Hoa Tích Nhan thì lại ngồi xổm bên cạnh, trêи tay hơi lóe sáng, chính là đang cầm ngân châm, cũng không biết là đang hoa hoa vẽ vẽ gì trêи mặt đất. Vũ Lâm Hanh thì đang ngồi dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang-tham-hu-lang-co-dai-thien/782012/quyen-3-chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.