Đẩy cửa bưng cặp lồng đi vào, liền thấy một cái thân ảnh nhỏ màu trắng đang cô đơn ngồi bên mép giường.
Trường Sinh cúi đầu, hai chân nhỏ đong đưa cạnh giường, trêи tay xoắn vặn vạt áo, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ta nhìn được liền cảm thấy đau lòng, tiến lên xoa xoa đầu nàng, cười bảo: “Trường Sinh, ăn cơm thôi, hôm nay có cá.”
Nàng lúc này mới ngẩng đầu lên, rõ ràng đôi mắt hai lần trước gặp đen nhánh tựa trời đêm vẫn luôn sáng lấp lánh, giống như bao hàm hết thảy tinh quang, mà bây giờ lại trở nên có chút trống rỗng vô thần, đoán rằng nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi thần sau khi chịu tổn thương cùng đả kϊƈɦ.
Có điều nàng tuy rằng bị trọng thương nghiêm trọng như vậy, thế nhưng cơ thể lại hồi phục nhanh chóng đến bất thường, tới nỗi, nguyên bản dày đặc vết thương lúc này ngay cả một vết sẹo cũng không lưu laị, thực sự khiến người ta khó mà tin được.
Còn nhớ thời điểm đầu tiên sau khi thức dậy đứa nhỏ này vẫn liên tục kêu khóc, miệng không ngừng hô: “Đều chết hết rồi, đều chết hết rồi, tất cả đều không cần ta, …” Hỏi nàng xảy ra chuyện gì, thì nàng chỉ nói có rất nhiều chim đen muốn tới bắt nàng, sau hỏi tiếp nữa, cũng không thu ra được nguyên nhân hay lý do tại sao, cuối cùng đành từ bỏ.
Dù sao trước mắt việc quan trọng nhất lúc này, chính là phải bồi dưỡng thật tốt cho thân thể của nàng.
Ta ngồi ở đầu giường, múc từng muỗng nhỏ cháo thịt, thổi thổi đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang-tham-hu-lang-co-dai-thien/781961/quyen-3-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.