Trước đây nghe người ta nói, con người sau khi chết, cho dù thân xác tan, hồn lại còn giữ, sẽ lưu luyến ở nơi thân thể chết đi, thật lâu không chịu rời đi. Mắt còn nhìn thế giới này, trong đầu còn ý thức, ý thức này không buông được người và sự tình.
Lạc Thần.
Lạc Thần.
Liền như thế một lúc, ta chết, lại vẫn còn ý thức, ta mới hiểu được những người đó quả nhiên không có nói bậy. Tâm trí của ta, hoàn toàn đều bị thân ảnh màu trắng của nàng lấp đầy, trong mũi hô hấp, còn tham luyến hương lạnh riêng biệt quanh quẩn bên người nàng. Ta không khỏi thầm nghĩ phải chăng xương cốt của ta cùng của nàng giờ phút này đang vướng mắc cùng một chỗ, hóa thành tro, cứ như vậy rơi tán tại dưới vực sâu này.
Ta nghĩ, nếu có thể như vậy, cũng thật tốt.
Như bây giờ, ta vẫn có thể ở bên nàng, ta xác định chỗ nào cũng không đi, liền canh giữ ở trong vực sâu này, cái gì đầu thai, cái gì luân hồi, đều không quản.
Trong đầu cảm thấy những hình ảnh như lặp đi lặp lại, trước mắt ʍôиɠ ʍôиɠ lung lung, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Nhưng rồi ta hoảng hốt cảm thấy được sự mềm mại phía dưới thân thể của mình, có hơi thở ấm áp xuyên qua da thịt, mềm mại mà dịu dàng, thẳng đến làm ta có chút ngứa giống như cảm giác khi còn bé lấy cây cỏ lau quét qua lòng bàn tay.
Ta tưởng rằng ta đang nằm ở trêи đám mây, nhẹ nhàng di chuyển tay xuống dưới, lập tức chạm đến một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang-tham-hu-lang-co-dai-thien/781950/quyen-2-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.