Hoảng hốt chỉ cảm thấy một mạt lãnh hương đập vào mặt, nhoáng nhìn lên một cái, Lạc Thần đã cầm trêи tay trong suốt sáng láng ngọc trâm, chỗ cái chuôi tạo hình bế ngạn, nhìn kĩ nghiễm nhiên là cây ngọc trâm do Côn Luân tặng ta.
“Ngươi sao lại lấy trâm của ta?” Ta kinh ngạc sờ lên chỗ búi tóc, khối băng này luôn làm liệc khiến người ta không kịp đề phòng, hại vừa rồi xoay mình lại đây hướng tới, trái tim như bị treo lên chỗ cao, ta cũng không hiểu được chính mình như thế nào lại xuất hiện cảm giác kì dị như vậy.
“Ngươi không phải muốn biết sao? Nếu ngươi ngày sau sẽ không hối hận, liền đi theo ta.” Lạc Thần đôi mắt thâm túy hiện lên một tia thần thái, lập tức xoay người về phía sau, ta bị lời của nàng làm cho có chút choáng váng, nàng này lảm nhảm là đang nói cái gì?
Đầy bụng hồ nghi theo sát ở nàng mặt sau, thong thả bước vào phòng, mới phát hiện nơi Lạc Thần đã đến cực kỳ đơn sơ, vắng vẻ, một góc tùy ý đặt mấy bồn hoa cỏ, thật là phòng này quá lớn, quá mức vắng vẻ, thật chẳng có gì xuân ý, ngược lại trong phòng còn toát lên vài tia thê lương.
Lạc Thần đi đến phòng dừng lại, quay đầu liếc nhìn ta một cái, lại thẳng hướng buồng trong đi đến, đợi nàng từ buồng trong đi ra, trêи tay đã cầm một cái hộp nhỏ màu xanh biếc.
Ta nhận ra đó chính là cái hộp ngọc phỉ thúy mang về từ chỗ Sở vương phi. Theo tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang-tham-hu-lang-co-dai-thien/781936/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.