Xe việt dã đánh một vòng cua siêu ngầu siêu hoàn mỹ rồi đậu trước cổng tiểu khu Yêu Kê, cửa kính thủy tinh phản quang rọi lại bản mặt đen thui tiều tụy của Phù Nam Tước.
Phù Nam Tước: “…”
Cửa xe thủy tinh chậm rãi hạ xuống, người ngồi bên trong trưng ra nụ cười lộ tám cái răng rực rỡ như một đóa hướng dương: “Chào buổi sáng! Cộng sự.”
Thật sự là rất sớm, sáu giờ gọi anh dậy mà tám giờ mới xuất hiện, Phù Nam Tước ngay cả hơi sức tức giận cũng không có.
Anh yên lặng mở cửa lên xe, môi anh khẽ nhếch muốn cho Trịnh Khai Bình biết được thế nào là uy lực của việc bị đánh thức, nhưng mà sau đó bánh bao nóng cùng ly sữa đậu nành đã đưa tới trước mặt nên mấy lời tới bên miệng đều bị nuốt ngược vào.
Hừ… Chấp nhận bữa sáng này vậy.
Trịnh Khai Bình vừa khởi động xe vừa nói: “Đồ ăn của quán Tứ Qúy siêu ngon luôn, tôi phải xếp hàng lâu lắm mới mua được cho cậu đó, muốn ăn cái nào thì tự lấy.”
Nói xong lại chuyển chủ đề: “Chỉ là chỗ đó không sạch sẽ lắm, gần đây không biết đụng trúng đồ bẩn ở chỗ nào mà luôn có oán khí quanh quẩn.”
Phù Nam tước uống một ngụm sữa đậu nành ám áp thuận miệng nói: “Anh không giúp họ sao? Trừ tà với anh mà nói đâu phải việc khó.”
Trịnh Khai Bình cười anh quá ngây thơ, đó không giống đám hắc khí dính trên nhà họ Vương phất tay cái là giải được, oan có đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hon-su/3485169/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.